top of page
Web_gocthotruongnha.jpg

          XIN CẢM ƠN ĐỜI

 

                                          thơ Lê Thị Yến

                                                              Riêng cho một người.

        Cảm ơn đời vẫn còn nhau,

Cảm ơn buổi sáng còn chào buổi khuya.

       Cảm ơn đi có lúc về,

Cảm ơn vẫn nhớ,dù thề không trao.

       Cảm ơn lời hỏi ngọt ngào,

Xa xôi cách trở,làm xao xuyến lòng.

       Biết rằng xưa,lúc còn không,

Trầu cau chẳng nghĩ,nhưng mong mỏi thầm.

       Cảm ơn một ánh trăng rằm

Soi lòng chung thủy qua năm tháng dài...

       Cảm ơn còn thấy mặt trời,

Buổi mai thức dậy gửi lời chào nhau.

       Mõi trông đêm tịch ngàn sao,

Bắt cầu Ô thước mà trao ân tình.

       Cảm ơn đời vẫn còn mình,

Cảm ơn gìn giữ ảnh hình ngày thơ...

       Dù đời ít nắng nhiều mưa,

Cảm ơn một áng hương xưa âm thầm...

                                       LTY

                           Mùa sắp sang Thu

                      Ngoại ô Paris, 03-09-2025

hồng phan, thơ vô đề

 

VÔ ĐỀ I

Sự đời buồn hiu hắt

Mây xám giăng trời cao

Hư không màu tím ngắt

Rừng núi động lao xao.

 

Sự đời trôi trôi mãi

Chiều im ắng như mây

Đêm hoang vu tĩnh lặng

Đêm trắng những đêm dài!

 

Thân sơ ai còn ai ?

Thân sơ ai còn ai!!!

 

VÔ ĐỀ II

Hạt sương mai trên lá

Không hẹn nắng vừa lên

Áng mây chiều mới đó

Giờ trời đã vào đêm .

 

Đời người như sương sớm

Kiếp người tựa mây trôi

Sớm chiều trong chớp mắt

Mây theo mưa tan rồi!

 

Đời theo mưa, đời trôi!

.....................đời trôi....

 

hồng phan

__________________

Phó Lễ Hung.jpg

Chiều không mưa đem mây giăng thành phố

Tiễn em đi trong tiếng nấc nghẹn ngào

Đường về nhà tôi không buồn cất bước

Lặng cúi đầu, lòng ray rức thương đau.

 

Còn đâu dáng thơ những chiều họp mặt

Đầu bàn nhì trơ trọi bóng hình em

Mùa đông nầy em không mang áo ấm

Trời u hoài thêm lạnh giá hồn tôi.

 

Nhìn áo quan vây hình hài bé bỏng

Màu học trò theo nước mắt đời trôi

Những giờ miệt mài vơi nguồn hứng cảm

Lớp học bùi ngùi thầy bạn thương tâm.

Em ra đi một mình

Lìa thân trần đau đớn

Ai không khỏi bàng hoàng

Thôi giã từ bè bạn.

 

Ngỡ ngàng duyên sách vở

Dạ hành em dấn bước lang thang

Nghe tiếng thầy tiếng bạn gọi tên em

Nhưng lỡ rồi số kiếp đã vương mang

Em phải chạy theo mùa thu khắc nghiệt.

Phó Lễ Hùng

___________

DHT_Mung gap lai thay.jpg

Sáng nay trời mưa bóng mây

Vui mừng gặp lại dáng thầy thanh tao

Trường mình mái cũ ngày nào

Bây giờ cất mới nghe ngào nghẹn tim!

 

Đón thầy "Lúa Nếp" đi tìm

Như con sông rộng, nỗi niềm thầy trao

Thầy đưa em sang bến đò

Quay đầu trở lại dặn dò tốp sau.

 

Thầy ơi bến cũ lao xao

Đón thầy trở lại cùng nhau sum vầy

Sông Hậu năm nay nước đầy

Như tình trò cũ vẫn dầy mãi thêm.

 

Ngày nào lớp học êm đềm

Những điều thầy dạy em đều khắc tâm

Không lâu, thầy tóc hoa răm

Bây giờ, tóc trắng : nảy mầm thật mau.

 

Kính mong gặp lại năm sau

Thầy bình an như ngày nào : em vui.

Mưa mây rụng xuống bến đời

Trắng con sông rộng giữa trời mùa Đông.

 

Thương thầy biển cả mênh mông

Cầu thầy sức khỏe trăm năm tuyệt vời!

 

Dương hồng Thủy

VUI HỘI NGỘ

Chân Diện Mục, Dương Hồng Thủy, Kim Quang, Đinh Thị Hiệp 

 ________

 

KỶ NIỆM THÂN THƯƠNG


gửi các em  những buổi gặp mặt ngày

4 và ngày 5 -11-2017 - Cần Thơ


Bước hẫng bước hờ bước nhẹ tênh
Bước vào ngày cũ nhớ mông mênh
Đôi tay chới với tìm thương nhớ
Trường cũ người xưa quyện khói tình

Ta gói mang về một chút hương
Lâu lâu mở lại tiếng thân thương
Nửa thế kỷ ngọt ngào như mộng
Trò già thầy khọm bước vương vương

Vương vương chút nghĩa tình níu kéo
Biết rồi đây có gặp nữa không ?
Ta gửi tâm tư vào viễn mộng
Ngày ngắn đêm dài ta ngóng trông

 

C.D.M. (09/11/2017)

 

MỪNG ĐƯỢC GẶP LẠI THẦY

 

Nghe tin thầy đến nhẹ hồn tênh

Hội ngộ buổi chiều mãi chẳng quên

Ngày bốn tháng mười một nhớ mãi

Thầy xưa gặp lại nhớ từng đêm..

 

Thầy mang về tặng một tạp văn

Và với hai mươi quyển thơ vần

Trải chút lòng mình thơ văn đó

Gởi cho trò nhỏ má đang nhăn.

 

Tình nghĩa thầy trao quá ngọt ngào

Thầy trò tóc bạc đẹp làm sao

Chụm đầu trao đổi niềm tâm sự

Ảnh chụp nhìn qua ứa lệ trào..

 

Trái đất tròn thầy dừng lo nghĩ

Thầy trò ta rồi sẽ tìm nhau

Cách xa em chúc thầy bình dị

Sống khỏe an vui chẳng bệnh đau.

 

Dương hồng Thủy (10/11/2017)

 

 

 Thầy Cũ Trò Xưa

  Viết nhân ngày thầy Chân Diện Mục về Cần Thơ

         

Bão lâm le, Cần Thơ thầy ghé đến

Trời âm u, mây như chợt  sáng lên

Bao trái tim dường như đang mở ngõ

Đón chào thầy niềm vui thật mông mênh

 

Chỉ riêng em bâng khuâng chiều thứ bảy

Không kịp về hội ngộ để mừng thầy

Nơi xa lắm, em mơ màng gặp gỡ

Chung quanh thầy, trò rộn rịp bao vây

 

Đất Cần Thơ, một chiều  nghe rực ấm

Bao ân  tình thấm thía bến đò xưa

Nghĩa  thầy trò nhiều năm còn sâu đậm

Người lái đò nhìn sóng nước đong đưa

 

Dẩu trường xưa hôm nay không còn nữa

Nhưng biển tình mãi mãi vẫn dâng đầy

Từng kỷ niệm còn sắc nét nơi đây

Hình ảnh thầy sáng ngời trong tâm tưởng

kimquang

10/11/17

 

Vui Đoàn Viên


(kính tặng anh Tùng để kỷ niệm ngày họp mặt
tại quán Cây Cau lần 3).


Tít... tít... tít reo vang từ điện thoại
Ai gọi đến thấy nôn nao trong lòng
Thật đúng lúc người ta đang chờ mong
Mời ra quán "Cây Cau" để tâm sự.

Chuyện trường lớp thầy cô cùng mọi thứ
Và ôn lại ngày xưa thuở học trò
Như chúng ta một thời mãi âu lo
Gặp nhau đây niềm vui chóng lan tỏa.

Những chiếc lá bay nhè nhẹ trước ngõ
Ly cà phê đậm đà bên bạn bè
Bao giai điệu hàn huyên như chở che
Nhằm vun đắp nâng niu tình thân mến.

Nhiều bức ảnh sinh động được mang đến
Đẹp biết bao khi nhận những tấm hình !
Như gửi gắm trọn vẹn cả niềm tin
Lòng dào dạt nỗi hân hoan gắn bó.

Hành vi nầy chắt chiu bao công khó
Cám ơn người hào phóng thiết tha trao
Cao quý thay tình bằng hữu nhiệm mầu
Hãy sống mãi với thời gian bạn nhé !


Đinh Thị Hiệp

Ngày 05/10/2017 

  

 

NIỀM VUI GẶP LẠI THẦY CŨ *

 

Thưa thầy bọn em mừng lắm sáng nay

Được gặp lại thầy bên hồ Xáng thổi

"Gió và Nước" reo vui lòng phơi phới

Thật vinh hạnh được ngồi cạnh bên thầy.

 

Vẫn nụ cười dòn rực nắng sớm mai

Thầy hân hoan bên trò đầu bạc trắng

Gió cũng lang thang đón chào con sóng

Không họp mặt nào hạnh phúc mừng hơn !

 

Ngồi bên thầy quên hết nỗi cô đơn

Những bài học đầu đời môn văn học

Sao thuở ấy em học hoài không thuộc

Bây giờ gặp thầy chới với làm sao !

 

Sáng hôm nay thời gian qua thật mau

Mới hội ngộ đã đến giờ từ giã

Đứng bên thầy niềm vui dâng tất dạ

Đến hàng cây hoa lá cũng mĩm cười.

 

Chia tay thầy sao bịn rịn thầy ơi

Hơn sáu mươi năm qua giờ gặp lại

Tình nghĩa ân sư thưở còn tuổi dại

Kính chúc thầy sức khỏe mãi an khang !

 

Dương hồng Thủy

DHT_Hopmat2.jpg
KIm Quang_Vui tao ngo.jpg

Hẹn nhau đến vào một ngày đầy nắng
Quán Cây Cau sung sướng vẫy tay chào
Bao mái đầu pha sương đến bên nhau
Ly cà phê đắng vẫn ngọt ngào tha thiết.

Bao câu chuyện đời sống vui sinh hoạt
Trao nhau rộn rã đến quên ưu phiền
Người tham gia kẻ yên lặng lắng nghe
Ai nấy đều rộn lên niềm hoan hỉ.

Không có rượu nhưng say túy lúy
Say men tình bè bạn với tương thân
Gió hiu hiu nâng hồn nhẹ lâng lâng
Tiếng nói cười trầm hùng như điệu vũ.

Nhìn cuộc sống với bao điều ấp ủ
Noi gương tốt ta sát cánh cùng nhau
Danh dự chung bằng hữu hãy nêu cao
Vui tao ngộ điểm tô màu rực rỡ.


Đinh Thị Hiệp
(kính tặng anh Tùng để kỷ niệm ngày gặp nhau tại quán cà phê Cây Cau -P.An Bình - Cần Thơ ngày 12/08/2017).
***

Hồ Nguyễn bịnh cảm cúm không đến họp mặt gởi bài thơ chung vui:

Mừng Ngày Vui Tao Ngộ

Từ Sài Gòn, Kim tỉ trở về đây
Chỉ mong gặp đủ thất tinh này
Tiệc chay đại tỉ mời đông đủ
Kim Tây nhóm trưởng cũng vui lây

Tuy chưa gặp mặt mà rất thương
Cứ nghĩ trước đây có gặp thường
Cần Thơ - Sài Gòn không xa lắm
Nhìn nhau ta biết chính đồng hương

Biết tên, chưa biết tuổi thì sao?
Tỉ tỉ hay muội muội thế nào?
Con chim cánh cụt phân vân lắm
Người mập hay gầy, thấp hay cao
Lúc nhỏ muội sống ở Chí Hòa
Ngã ba ông tạ chẳng bao xa
Về lại Cần Thơ học trung học
Đại học trở lên đường Cộng Hòa

Vì vậy có thể gọi đồng hương
Cũng đi thực tập ở các trường
Dưới quyền hướng dẫn của thầy Tấn
Mê thơ, mê nhạc chuyện văn chương

Vài hàng chào tỉ, muội mới quen
Ra mắt bài thơ mấy chữ quèn
Mà đúng là bài thơ con cóc
Không đầu, không cuối chỉ lèn èng.

28.8.2017

Hồ Nguyễn
***
Duyên Thơ

Hai người mới gặp mà dai
Nói qua nói lại dài dài không ngưng
Bắt ngây nói mãi không dừng
Nói hoài hết Tết, lại mừng Tết sau

Trơn đường đứt thắng té nhào
Một người bịnh hoạn làu bàu không thôi
Vui bao nhiêu thế đủ rồi
Ma thơ nó nhập câu mồi liên miên

Văn chương gặp gỡ là duyên
Sợi lòng giăng mắc nối liền dòng thơ
Chiếc cầu nối nhịp hai bờ
Dù không muốn gặp lững lờ được đâu

Tao phùng kiếm khách đối đầu
Chờ rằm trăng sáng dưới lầu so gươm


Kim Quang

VCB_Thay co LKHĐ.jpg

 

THẦY TÔI: GS LƯU KHÔN

CHS Vương Cao Biền

(Vừa được tin thầy Lưu Khôn mất, xin đăng lại bài viết mấy năm trước về thầy như một lời tưởng niệm và tri ân một Đại Lão sư phụ của trường Phan Thanh Giản và Đại Học Văn Khoa Cần Thơ)

Năm 1960 khi tôi vào học lớp đệ thất (L. 6) trường trung học Phan Thanh Giản, thầy Lưu Khôn là giám học của trường. Rồi hai năm tiếp theo, mỗi năm ít nhất hai lần, chúng tôi đều gặp thầy khi thầy tới từng lớp phát thưởng trạng (một cách gọi giấy khen thời đó) cho các học sinh có điểm cao từng môn sau mỗi kỳ thi đệ nhất, đệ nhị lục cá nguyệt (thi học kỳ I, II bây giờ). Thầy đi rất nhanh mà nói cũng nhanh nhưng vẫn dễ nghe (có lẽ vì thầy phải đi qua tất cả các lớp), thầy thường đi giày sandals, tác phong giản dị, đúng mực. Lúc có lễ lộc lớn, học sinh toàn trường tập trung, nhất là lúc khai giảng năm học, thầy Hiệu trưởng Nguyễn văn Kính thường giới thiệu các thành viên quan trọng trong ban giám đốc (Ban Giám Hiệu) nhà trường, và khi tới thầy giám học Lưu Khôn, thầy Kính thường nhấn mạnh “GS Lưu Khôn đã đậu Cử nhân và hiện nay ông sắp xong cao học, rồi sẽ học lên tiến sĩ ”. Thời đó, thầy nào có bằng cử nhân, là được coi như “siêu trí thức”, đằng này thầy Lưu Khôn đang học trên cả cử nhân , chúng tôi ngưỡng mộ vô cùng.
 

Rồi năm 1962 tôi chuyển vể trường Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho học suốt bốn năm, đến năm 1966 trở lại trường Phan học Đệ Nhứt (L. 12) thì được bạn bè cho biết thầy Lưu Khôn đã từng làm Hiệu Trưởng một thời gian (thay thầy Kính về hưu). Khi cuộc lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm xảy ra vào tháng 11/1963 thành công, thì khắp nước, SVHS sau khi tham gia biểu tình chống độc tài nhà Ngô, trở thành kiêu binh, hoan hô đả đảo loạn xà bần, không suy xét đúng sai, cứ lãnh đạo dưới trào cũ là bài xích, nói xấu, đòi hạ bệ. Thầy Lưu Khôn buồn bực xin từ chức, qua dạy đại học Sài Gòn. Thầy Phạm Văn Đàm thế thầy Khôn làm Hiệu Trưởng, lúc tôi trở lại học PTG năm 1966 thì Hiệu Trưởng là Thầy Đàm, sang năm 1967 thầy Đàm đổi về SG, bàn giao nhiệm vụ HT lại choThầy Nguyễn Trung Quân. Và cơ duyên tôi được học với thầy Lưu Khôn là lúc tôi vào Đại Học Văn Khoa Cần Thơ.


Ở Trung học tôi học ban B (Toán-Lý Hóa), nhưng bản thân tôi rất thích văn chương và ham đọc sách từ nhỏ. Vào Đại Học, vì nhà nghèo, em đông, tôi không thể mơ thành Luật sư, Bác Sĩ. Thôi thì:” Dưa leo chấm với cá kèo/ Cha mẹ anh nghèo mới học normale”.(normale là nói tắt của école normale tiếng Pháp nghĩa là trường Sư Phạm). Ở ĐH Cần Thơ lúc tôi học, ĐH SP chỉ có SP hai năm, đào tạo giáo sư Trung Học đệ nhất cấp( cấp 2), nếu muốn dạy Trung Học Đệ Nhị Cấp (cấp 3), phải học thêm khoảng hai năm và lấy được bằng Cử Nhân. Tôi đang phân vân không biết vào SP ngành nào: Toán, Việt Hán, Lý Hóa… thì một anh bạn cùng lớp rủ tôi thi vào SP ngành Anh Văn, thấy AV của mình cũng không tệ, tôi đồng ý. Cái nghề English Teacher của tôi khởi đi từ đó.


Năm thứ nhất ngoài những giờ học chuyên Anh Văn, chúng tôi phải học thêm một số môn như Văn, Sử, Địa. Các giờ học nầy rất vui vì lớp hơn trăm SV gồm các ban Anh Văn, Pháp Văn, Sử Địa, Viêt Hán học chung trên Đại Giảng Đường. Người thầy tôi nhớ mãi là Thầy Lưu Khôn, GS thỉnh giảng từ ĐH Văn Khoa Sài Gòn. Thầy hay gọi SV là “các bạn”, cũng có khi gọi là “anh ,chị”, thầy luôn mang kính vì mắt yếu, khi lên giảng đường nói thao thao bất tuyệt mà không cần nhìn bài soạn, vẫn nói nhanh nhưng dễ nghe như ngày xưa. Môn học thầy dạy tôi nhớ mang máng hình như là “Đọc và phân tích tác phẩm văn học “. Thầy dạy chúng tôi phân tích từng truyện trong tác phẩm Vang Bóng Một Thời của Nguyễn Tuân (Miền Nam không cấm đọc tác phâm nầy dù lúc đó NT là một nhà văn có vai vế ở Miền Bắc). Thầy yêu cầu mỗi nhóm SV phải thuyết trình một truyện trong VBMT. Nhóm AV chúng tôi được thầy chỉ định truyện Chữ Người Tử Tù. Tôi được các bạn cùng lớp đề cử thay mặt nhóm đứng ra thuyết trình. Sau thuyết trình sẽ có phần tranh luận với toàn thể SV các ban khác. Chúng tôi lập ra một ban thuyết trình của nhóm AV gồm bốn người: Tôi-Thuyết trình viên, Chủ Tọa là anh Võ Văn Sáu , Trương Thúy Lộc (hát hay như ca sĩ) làm xướng ngôn viên đọc minh họa các đoạn văn trích dẫn, Lưu Túy Nga (chữ đẹp) trình bày các sơ đồ lên bảng . Sau phần thuyết trình và tranh luận, chúng tôi chăm chú lắng nghe nhận xét của Thầy.


Thầy khen ngợi nhóm chúng tôi, khen ngợi sự phân tích sâu sắc tình bạn của viên quan coi ngục và Huấn Cao, khen ngợi sự nhanh trí và phối hợp nhịp nhàng của các thành viên ban thuyết trình trong phần tranh luận. Giữa lúc tôi đang đắc chí bay bổng với các góp ý của Thầy, thấy mình sao quá giỏi, thì Thầy phán một câu làm tôi trở về với mặt đất: Tôi có một điều muốn nhắc nhở các anh chị, nhất là TTV, đừng suy diễn quá xa. Anh quả quyết Huấn Cao là Cao Bá Quát, điều nầy không có gì chắc chắn cả. Có thể Nguyễn Tuân lấy hứng thú từ cuộc đời của CBQ để xây dựng nên hình tượng Huấn Cao, nhưng chúng ta chỉ cảm thấy như vậy chứ không hề có một chứng cứ cụ thể nào, trong phân tích và phê bình văn học không được suy diễn quá xa như vậy. Về nhà, đọc đi đọc lại CNTT tôi thấy lời thầy thật là chí lí. Tôi nghĩ Huấn Cao là Cao Bá Quát vì tôi quá ái mộ CBQ từ hồi học trung học. Cao Chu Thần với tài văn chương tuyệt thế được xưng tụng là “Thánh Quát”, với khí phách ngang tàng trong Tài Tử Đa Cùng Phú, với bi kịch cuộc đời ông, bị tru di tam tộc đã là một kẻ sĩ thần tượng của tôi từ lâu. Một ấn tượng, một thành kiến có sẳn trong đầu dễ làm lệch hướng nhận định chúng ta trong việc phê phán người khác. Bài học từ câu nói của Thầy Lưu Khôn theo tôi mãi tới ngày nay.


Gần sáu mươi năm nay, tôi không được gặp lại thầy, chỉ biết sau 30/4/1975 thầy vẫn tiếp tục dạy ĐHVK Sài gòn một thời gian, sau đó cả gia đình sang Mỹ sinh sống. Hiện nay thầy vẫn còn khỏe mạnh dầu đã hơn 90 tuổi . Lâu lâu thấy hình thầy qua internet trong các cuộc họp mặt cựu HS và GS Phan Thanh Giản – Đoàn Thị Điểm hải ngoại, điều vui mừng là thầy vẫn viết bài đều đặn về trường cũ cho các đặc san ĐTĐ-PTG. Rất mong Thầy và các thầy cô năm xưa khỏe mạnh mãi, như đại thụ tỏa bóng mát tinh thần cho các thế hệ đàn em nương tựa và noi theo.

 

Vương Cao Biền

Cần Thơ

P/S: Ngày 22/11/2025 tôi vừa được tin nhắn của anh Trần Bang Thạch báo tin thầy Lưu Khôn vừa mất tại San Jose CA , Nov 21 2025, thọ 95 tuổi.

Hình thầy Lưu Khôn (lúc 92 tuổi), hình sau là thầy và cô lúc cô còn sinh thời. (ảnh từ trang ptgdtd usa) 

bottom of page