top of page
hmpg.jpg
TL_blinkingsquareblock.gif

I

Titlej (1).jpg

 

 

                                   GÓC THƠ TRƯỜNG NHÀ

                       ___________________

TL_hoaPhuong.jpg
DTDB.jpg

Thơ Dư Thị Diễm Buồn

MÀU HOA TÔI YÊU
DTDB


Anh đến thăm em một chiều nhạt nắng
Bước quân hành theo cuộc chiến dằng dai
Trong việc làm đồng phục em màu trắng
Đóa bạch hồng anh cài lên tóc mây...
 
Từ dạo đó em yêu màu hoa trắng
Còn biển, rừng, sông, núi... anh thiết tha
Yêu vườn ruộng mênh mông vàng hoa nắng
Yêu trời xanh rực rỡ dãy ngân hà...
 
Anh mãi yêu thiên nhiên... nên lỗi hẹn
Để cho em thờ thẫn nỗi chờ mong
Hỏi gió, hỏi mây... bao giờ anh đến?
Bóng dáng em, anh còn có trong lòng!
 
Bởi hờn dỗi... em không thèm đợi nữa!
Không nhớ anh, đầm sen trắng nở hoa
Cũng chẳng vui... ông phát thư gõ cửa
Ghét ánh trăng thanh thoát trải quanh nhà...
 
“... Anh về rồi em ơi đừng hờn dỗi...
Yêu quê hương, yêu đời lính, yêu em...
Trót lỡ hẹn chưa về, anh chịu lỗi!
Sau hôn phối ta chung sống lâu bền...”
 
Hai mươi tháng mười hai, sáu mươi chín
Vương miện trắng anh cài tóc cô dâu
Hạnh phúc bên nhau niềm tin thánh thiện
Nguyện “Cùng cam cộng khổ” đến bạc đầu...
 
Giáng Sinh nay em khóc màu hoa trắng!
Màu trắng khăn sô phủ tóc buông dài...
Ngày vui trở lại... sao anh xa vắng?
Hoa tang chồng... em cài lên tóc mây!


Tệ xá Diễm Diễm Khánh An
California, Thu vũ Đông phong
Ngày 13 tháng 12 năm 2021

 

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

________________________

Trân trọng giới thiệu bài thơ mới nhất của 1 cựu giáo sư Quốc Văn trường Phan Thanh Giản đầu thập niên 60:
 

GS LÊ THỊ YẾN
(Longjumeau, Paris)
LLH_HappyBDCô Yến.jpg

Chúc Mừng SINH NHẬT CÔ

(Oct. 05, 2021)

 

Các học trò cũ: 59-60-61-62 kính chúc

                 NGƯỜI Ở ĐÂU

              Cho JR và rừng núi Vercors, “đã 7 Mùa Thu Chết”

 

        Từ ngày tóc quấn vành tang,

Anh đi mang cả thiên đàng theo anh!

        Kể từ ngày ấy rừng xanh

Bốn mùa đông giá, lòng đành giá bang.

        Kể từ ngày ấy vầng trăng

Xè làm đôi mảnh, muộn màng lửng lơ.

        Cuộc vui ngày tháng hững hờ,

Đêm về ước mộng trong mơ được gần.

        Hắt hiu là rụng đầy sân,

Bao nhiêu lá đổ, bấy lần xót xa!

        Buồn con tàu chẳng về ga,

Cho khan tay vẫy, mờ xa xa dần…

        Nhớ người tha thiết bao lần,

Mất người đành mất mùa Xuân trong đời.

        Rượu thơm còn đó chờ môi,

Một ly tẻ nhạt, một đời cô đơn!

        Đêm đêm giấc ngủ chập chờn,

Đâu còn ai để giận hờn…yêu thêm!...

        Nhớ người da diết con tim,

Cung đàn đã tắt, âm chìm chìm sâu…

 

       Người ơi! Giờ ở nơi đâu??!...

 

Lê Thị Yến

Paris, mùa vào Thu

(02/10/2021)

_______________________

               Thơ Mùa Đại Dịch

                      Nguyễn An Bình, Ngô Thị Trường Xuân

1. Nguyễn An Bình: 

NguyenAnBinh_Dungdai.jpg

ĐƯỜNG VỀ...TIẾN THOÁI LƯỠNG NAN

*Cảm xúc khi nghe tin một số tỉnh thành không tiếp nhận người dân hồi hương từ ngày 1/8 tránh dịch vì...quá tải. https://luongmanh08.blogspot.com/.../uong-vetien-thoai...

 

Con đường tháo chạy mù sương

Thoát từ vùng dịch dặm trường long đong

Bước đi lầm lũi vô thường

Dấu chân thiên lý héo hon phận người.

Bánh khô mì gói dần vơi

Ngày lăn lắc bụi đêm ngầy ngật sương

Bao giờ lành lại vết thương

Đất trời vần vũ cung đường quạnh hiu.

Bỗng dưng muốn khóc thật nhiều

Thân xơ xác trước bao điều nhiễu nhương

Bé thơ ngơ ngác ven đường

Xa thăm thẳm biết quê hương nơi nào.

Chân dừng cửa ngõ... lại đau

Phía trước chốt chặn đằng sau dịch tràn

Đường về tiến thoái lưỡng nan

Quê nhà sương khói lại càng khói sương.

1/8/2021

NguyenAnBinh_Buocchanvanly.jpg

BƯỚC CHÂN VẠN LÝ

 

https://luongmanh08.blogspot.com/.../buoc-chan-van-ly.html

Họ lầm lũi đi

Lầm lũi trên đường bước chân vạn lý

Lầm lũi trở lại quê nhà trong nỗi buồn thể kỷ

Thành phố không còn là điểm tựa

(Nơi họ từng tin đó là vùng đất hứa)

Trận dịch quét ngang thành cơn bão kinh hoàng

Họ tháo chạy chỉ kịp mang theo giấc mơ thị thành

Giấc mơ sau những ánh đèn màu xanh đỏ đã đi vào mộng mị mỗi đêm

Ôi! Giấc mơ ấm no thật quá nhỏ nhoi

Từ ngày họ dời bỏ quê nhà ra đi

Bây giờ đã rất xa

Rất xa.

*

Ngày họ rồng rắn lên đường

Khuya vật vờ ngủ không yên giấc

Bé thơ ơi hãy ngủ ngoan trên vai mẹ nhé

Mẹ còn phải đi một chặng đường dài phía trước

Cuộc đời có phải là sân ga, là hợp tan giữa hai dòng nước

Sao gánh nặng áo cơm lại chông chênh nhọc nhằn đến thế

Hắn lên từng bước chân của kẻ trở về

Quê nhà còn thăm thẳm nơi xa

Hy vọng có mở ra theo trên con đường vạn lý

Dành cho những kẻ hồi hương.

31/7/2021

#thonguyenanbinh

2. Ngô Thị Trường Xuân:

Ngothitruongxuan_hayngudithanhphocuatoi.jpg

HÃY NGHỈ NGƠI ĐI...THÀNH PHỐ CỦA TÔI

Thành phố sau bao năm trời mệt nhọc

Với nắng chói chang, gió bụi cay xè

Với tiếng ngựa xe ồn ả ngày đêm

Với bao thứ đè lên thành phố trẻ.

Thôi, hãy để thành phố ta được nghỉ

Được thảnh thơi trong một khoảng lặng thinh

Để mai này khi thành phố hồi sinh

Hãy đối đãi với tấm lòng trân trọng.

27/7/2021

Ngothitruongxuan_condavenha.jpg

CON ĐÃ VỀ NHÀ...

Hết tiền, hết việc, dịch bệnh hoành hành

Từ Bình Phước con lội bộ về quê

Tận miền Tây xa xôi cách trở

Bỏ lại sau lưng, ánh sáng thị thành.

Ngày ra đi, áo cơm mong tìm được

Đâu có ngờ tay trắng phải về không.

Đâu đó ngoài trời mưa tứ giăng

Con đi. Lầm lũi hướng quê nhà.

Người mẹ miền Tây đau đớn lắm

Thương đứa con khờ lúc ly hương.

Ngày đi đâu nghĩ ngày quay lại

Trong cảnh ê chề, dạ xót đau...

Đâu có ai ngờ cảnh bể dâu

Làm cho nát ruột với tan lòng.

Còn bao cảnh khổ đang rong ruổi

Làm cuộc từ ly tưởng ngàn năm...

Xin cảm ơn người giữ chốt xa

Giang tay giúp đỡ con về nhà.

Cũng như đã giúp bao người khổ

Vượt ngàn thiên lý trở về quê...

01/8/2021

Ảnh trên báo mạng:

Con trai này được các chú công an đóng chốt ở Mỹ Xuyên dùng ô tô đưa về quê ở Cà Mau (và cách ly).

Ngothitruongxuan_nguyencau.jpg

NGUYỆN CẦU

Hạnh phúc như bèo cứ lênh đênh,

Sức khỏe hình như chẳng của mình.

Tử sinh như một trò may rủi,

Mạng sống trở thành thứ bấp bênh...

Xin nguyện cầu cho được bình yên,

Chung sức đẩy lui bọn ôn tà.

Trả lại cho đời bao yên ấm,

Nhà nhà thoát khỏi cảnh buồn lo.

28/7/2021

       Chuyện Ngưu Lang Chức Nữ thời Covid         

TranHoaiThu_Ngưu Chức.JPG

THƠ

Trần Hoài Thư: Tiếng kinh rầm - Chuyện tình già

 Trần Bang Thạch: Tiếng nam mô buồn

 Trần Thị Nguyệt Mai: Vẫn như thuở đầu

Đỗ Nghê: Cảm đề

 

Không có con cúm Vũ Hán thì không có cái ảnh trời ơi đất hỡi nầy. Nghĩ mà đau lòng hết biết cho 2 người bạn mình! Thuở đời ai mà đi gặp em yêu chỉ ở cách vài cây số, xa nhau cả năm trời mà phải che kín mặt mũi, lại bị cái bàn dài 2 thước tây "vô tư" ngăn không cho chàng nắm tay nàng. Muốn mi nhau 1 cái, vuốt nhẹ tóc tai râu ria 1 cái mà đâu có đặng. Thà làm chàng Ngưu nàng Chức huyền thoại còn sướng hơn!

Chàng là rể của trường PTG, nhà văn Trần Hoài Thư, nàng là cựu PTG Ng.N.Y. Chị Y. vào ở trong 1 cơ sở trị và săn sóc người bịnh từ nhiều năm nay. Trước thời covid, hàng ngày chàng mằn mò, học hỏi từ youtube cách nấu các món ăn VN cho vợ ăn ngon miệng. Bạn bè tán: Chị nầy cao tay à nghen! Nàng muốn gặp chàng nên ăn cơm của chàng nấu thì mới gặp được nhau mỗi ngày chớ! Không sao, suốt thời chiến chàng có cơm cháo gì cho vợ đâu, bây giờ thổi lửa cháy râu để bù mà, nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ! Còn nữa: sau ngày buông súng, chàng dìa quê vợ Cần Thơ lắc chuông vừa bán cà lem vừa chơi với bọn trẻ và mỗi tối được làm Phạm Thái kê tay làm gối cho Quỳnh Như cho bõ những ngày người lính xung kích vùng tam biên nhiều khi quên bao lâu rồi mình không gặp vợ! 

Cái dịch covid nầy đúng là dịch vật!

Tấm hình THT gởi tới vài bằng hữu khoảng đầu tháng 11. Nhiều người xem mà phát khóc. Có người khóc bằng thơ: (Nguồn: Thơ & Ảnh từ Blogspot Trần Thị Nguyệt Mai Nov 19, 2020)

TIẾNG KINH RẰM

Đêm rằm trăng rọi qua song
Ánh trăng tắm cả căn phòng trầm hương
Nhập vào lời tụng hằng đêm
Ánh trăng thành ánh đạo vàng quán âm
Bây giờ người tụng ra riêng
Buồng thờ vắng khói nhang đèn kệ kinh
Chỉ có chăng là ánh trăng
Lọt vào khung cửa lạnh nằm cả đêm

Trần Hoài Thư

TIẾNG NAM MÔ BUỒN

 

phải mà
trăng phải trở về
để chim yến đậu cành tre hiên ngoài
tôi nằm đây giữa đêm dài
chờ trăng
(hay mãi chờ hoài dáng xưa?)
cửa nhà trống
lạnh song thưa
bao năm khói ấm cũng chưa thấy về
vắng em, hoang vắng tư bề
tiếng nam mô vọng cũng thê thiết buồn

...ngày dài… như mãi dài hơn............

Trần Bang Thạch


VẪN NHƯ THUỞ ĐẦU

                    kính tặng Anh Chị Trần Hoài Thư

Ước tháng bảy không mưa ngâu
Cho Ngưu Chức bắc nhịp cầu gặp nhau
Dẫu Trời thử thách thế nào
Tình anh vẫn như thuở đầu yêu em
Cảm ơn người vợ dịu hiền
Cùng anh đi suốt quãng đường văn chương
Dắt dìu nhau nỗi đoạn trường
Cùng đi qua hết đoạn đường chông gai
Chẳng may khi đã cuối ngày
Trời xanh đành đoạn lưu đày xa nhau
Cho dù cùng tận bể dâu
Vẫn còn mãi mối tình đầu thủy chung

Vẫn yêu em, yêu vô cùng…

Trần Thị Nguyệt Mai

ĐỖ NGHÊ: 

CHUYỆN TÌNH GIÀ

Mùa thu mình được ra ngoài
Tuy xa 6 feet nhưng còn thấy nhau
Ngưu Lang Chức Nữ hai đầu
Nhớ nhau cố hét cố gào cho nư
Đầu này bù lu bù loa
Đầu kia cổ họng như trào máu tươi
Có khi sợi nắng từ trời
Tắm trên mái tóc đen ngời thanh xuân (1)

oOo

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bây giờ mùa đã sang  đông
Lạnh. Mình ở trong, tôi ngoài
Nói gì, cửa kính chắn rồi
Thôi nhìn nhau, để ngậm ngùi từ ly
Từ ly mai mốt ra đi
Nhưng mà vui thấy được người Cần Thơ
Để về lòng dạ ngẩn ngơ
Bỗng yêu "chiếc áo bà ba" Nhật Trường (2)


Trần Hoài Thư​
(1) Tóc của Y. vẫn còn đen mượt, không có một sợi bạc
(2) Một bài hát của Nhật Trường Trần Thiện Thanh

THT_Minhtrongtoingoai.JPG

         Mình trong, tôi ngoài

TTNmai_THT_NNY_2.JPG

Nhà thơ Đỗ Nghê vẫn thích cái hình không có cái bàn trắng ngăn giữa hai người:

tự mình ngăn cách (giãn cách) vì Covid, thấy "đau hơn".

*  Hai người nhìn nhau đắm đuối mà không nói được gì với nhau (vì mang mask), nên nghẹn lời và chỉ còn nước mắt lăn (thay vì hai người nhìn vào người chụp ảnh!)

Vì thế mà Đỗ Nghê đã viết:

Cảm đề

           tặng Trần Hoài Thư

người đi marchette
người ngồi xe lăn…
nhìn nhau gang tấc
mà như muôn trùng
lời lời khấn nghẹn
sương nhoè mù tăm…

Đỗ Nghê

TL_nguulangchucnu_3.jpg
dht_withHHHau.jpg

                            Thăm nhau lần cuối ngày 04/08/2020

 

Nhớ Sư Huynh Hồ Hữu Hậu

(1936 - 10/10/2020)

 

Nửa đêm chợt nhớ Sư huynh

Họ Hồ hữu Hậu chúng mình mến nhau

Tánh thầy đủng đỉnh ngọt ngào

Nụ cười nửa miệng xiết bao nghĩa tình.

 

Đời người nghĩ lạị giật mình

Tối nay lại nhớ sư huynh vô cùng

Đúng tên hiền hậu quá chừng

Bổng đâu nước mắt rưng rưng lưng tròng.

 

Đêm nay tiểu đệ  bâng khuâng

Thương người bạn cũ cố nhân mà buồn

Thú hoang mê núi nhớ rừng

Riêng tôi nhớ mãi tiếng cười của huynh.

 

Trăng mờ vằng vặc lung linh

Ngoài trời mưa rớt vô tình lạnh thêm

Chúc huynh ấm áp áo xiêm

Hồng ân thiên chúa từng đêm cậy nhờ.

Tiểu đệ Dương hồng Thủy

(đêm 13 âl/9 – Oct29/2020)

 

Đáp họa bài thơ NHỚ SƯ HUYNH HỒ HỮU HẬU của thi sĩ Dương Hồng Thủy:

ĐÔI MẮT BẤT TỬ

Hồ Nguyễn tiếc thương người chồng bạc phước (10/10/2020)

       Nhớ thương đôi mắt của huynh

Nhìn tôi lần cuối khi mình rời nhau

       Bao nhiêu tha thiết ngọt ngào

Anh đem trao hết với bao ân tình

       Trời sao chia cắt chúng mình

Bắt em ở lại nhớ huynh tột cùng

       Đêm nay mưa gió quá chừng

 Mưa hay nước mắt rưng rưng lưng tròng

       Thôi rồi đã hết bâng khuâng

Năm mươi năm chẵn cố nhân đừng buồn

       Mắt nai ngơ ngác nhớ rừng

Nhớ về quá khứ đã từng cùng huynh

       Thiên đàng vĩnh phúc lung linh

Đôi mắt bất tử vô tình sâu thêm

       Cõi trời rực rỡ áo xiêm

Anh vui cùng Chúa ngày đêm kính nhờ./.

Đêm 30.10.2020

Hồ Nguyễn

_________________________

DHT_DVGiaLienHoa.JPG

Tặng Bạn Gia Dương & Liên Hoa

Tết rồi hai mươi hai không (2020)

Gia Dương bạn cũ tuổi tròn tám mươi

Tháng ngày gian khó qua rồi

Gia đình hạnh phúc tuyệt vời trời ban.

 

Chúng mình thưở nhỏ cùng làng

Sống chung xóm chợ lang thang khắp vùng

Dù cho mưa nắng bão bùng

Đạp xe như xiếc hào hùng tuổi thơ.

 

Chúc mừng người đẹp Liên Hoa

Trời sinh gương mặt như hoa tươi hoài

Biệt tài tiếng hát ngân dài

Và slide show đẹp cho đời thêm xinh.

 

Hai bạn như ánh bình minh

Dưới trời Thu muộn cuộc tình ấm no

Phước nầy chẳng phải ai cho

Mà tự anh chị chăm lo riêng mình. …

Dương hồng Thủy

15/10/2020 - người bạn cũ.

TRI KỶ

Hồ Nguyễn - Dương Hồng Thủy

_____________________________________

 

BÀI THƠ CUỐI CÙNG

 

Thân tặng những ai là tri kỷ

Nợ đời tôi biết trả lại ai

Góp hết đau thương xuống tuyền đài

Bất hạnh  dập dồn luôn đưa đẩy

Tất cả chỉ còn: mỗi tôi sai

 

Kiếp trước kiếp này trả xong chưa?

Hay vẫn tồn dư chút nợ thừa

Tôi sống nhưng lòng tôi đã chết

Oan trái dập dồn bởi gió mưa

 

Van Trời 2 chữ được bình an

Ai là tri kỷ lúc cơ hàn?

Xin thắp cho tôi cây nến nhỏ

Sáng lên để nhớ phút huy hoàng

 

Tôi của ngày xưa đã chết rồi

Bây giờ héo úa lục bình trôi

Chỉ mong được ngày hơi thở tắt

Còn nở nụ cười trên đôi môi

 

Đất Cần, 28/7/2020

Hồ Nguyễn 

 

Bài Họa: Vững Vàng Thêm Chút Nữa

(xin phép tiểu muội Chim Cánh Cụt (giáo sư thi sĩ Hồ Nguyễn) cho huynh mượn ý để họa lại bài thơ “Bài thơ Cuối Cùng“ cho vui. Kim Tây Bự)

 

Có hiểu nhau mới là tri kỷ

Vòng đời kỳ bí trả cho ai

Cõi ta bà cuộc sống trang đài

Đừng tưởng khó khăn là bất hạnh

Quan niệm này muội đúng là sai.

 

Nợ tiền kiếp muội trả xong chưa?

Đừng trách hóa công bởi nợ thừa

Cố gắng nhìn đời qua song cửa

Như làn gió thoảng với cơn mưa.

 

Ơn chúa ban cho được vạn an

Gia đình lắm lúc chịu cơ hàn

Tợ như mưa lạnh chiều tối đến

Ngày mai nắng ấm sẽ huy hoàng.

 

Bĩ cực qua mau… sắp hết rồi

Bình minh vàng óng lững lờ trôi

Vững vàng muội nhé thêm chút nữa

Để nụ cười tươi nỡ khóe môi….

 

Dương hồng Thủy

      29/07/2020

_____________________

ĐỒNG MÔN CHÚC MỪNG HẾT BỊNH

Dương Hồng Thủy, Hồ Nguyễn

______________________________

 

Chúc Mừng Cánh Cụt Hết Què Chân

Huynh mừng Cánh Cụt hết què chân

Đi đứng tới lui những bước gần

Tuổi trẻ có nhau vì duyên phận

Về già trông cậy với người thân.

Chúng ta ở cạnh nhưng xa quá

Thật khổ buồn lòng chẳng được thăm

Khớp háng đã thay nhưng đành chịu

Tối ngày chỉ biết mãi ăn nằm !

 

Dương hồng Thủy

22/07/2020

ĐÁP LỜI HUYNH TRƯỞNG ĐÁNG YÊU

Cám ơn huynh hỏi muội khỏe chưa

Muội bây giờ đã đỡ hơn xưa

Không còn chống nạng như khi trước

Mà vẫn gian nan khổ mút mùa

Tinh thần xuống dốc thật trầm trọng

Già rồi đâu thể được như xưa

Muội chỉ còn huynh là bầu bạn

Để cùng quên lãng kiếp sống thừa

TB: Anh Hậu không đi được phải có người giúp việc dẫn đi, chỉ chăm sóc cho 1 mình anh ấy thôi. 

Đất Cần, 22/7/2020

HỒ NGUYỄN

ĐÁP HỌA TÌNH HUYNH

Mang tên cánh cụt lại què chân

Khắc phục bỏ đai để bước gần

Ngày xưa chịu đựng do duyên phận

Chấp nhận về già chỉ 1 thân

Chuyện buồn đã nói thì ngại quá

Đành để trong lòng chẳng đến thăm

Cuộc đời dâu bể thì đành chịu

Nhưng thơ lai láng dẫu chỉ nằm

Đất Cần 24.7.2020

Hồ Nguyễn

_________________________________

Thơ Lê Thị Yến, CGS Phan Thanh Giản Cần Thơ

LTY_bendocu.jpg

THUYỀN  VÀ  BẾN

Anh là chiếc thuyền con neo bến cũ,

Em là bến nhỏ vẫn đợi chờ anh.

Ngày anh đi,liễu xưa buồn ủ rủ,

Tiển bước anh, về muôn nẽo du hành.

      Rồi từ đó bến đò xôn xao khách,

      Chỉ một người bến đợi vẫn bặt tâm.

      Năm tháng qua gió luồng  buồn lao lách,

      Trong tim bến dấu ôm nỗi âm thầm.

Khách qua đò lân la thân bến vắng,

Gót lảng du lắm lúc cũng về đây.

Bến đò sao vẫn âm thầm im lặng,

Hững hờ trong nét liễu úa xanh gầy.

      Người xưa đâu ?, như cánh chim biền biệt,

      Theo gió,theo mây đã mất lối về.

      Hay cuộc sống có nhiều điều oan nghiệt,

      Mà dòng đời chất nặng kiếp lê thê ? !

Bến vẫn chờ,trông hoài người yêu cũ,

Dù ngày ấy, hai bên chẳng hẹn thề.

Sóng nước xôn xao mòn dần, đất lở,

Thuyền không về,bến nhớ,nét hôn mê.

      Hay người sống một cuộc đời vương vả

      Trên thuyền rồng say đắm với giai nhân ?

      Và quên mất bến nghèo ngày xưa đã...

      Còn chờ đây dù yêu chỉ một lần.

Rồi một hôm thuyền kia tìm lại bến,

Chở hoa về cắm lại bến ngày xưa.

Ôi ! đâu đây chao sóng nước lưa thưa,

Hình bóng cũ đâu rồi người yêu mến ?

      Con thuyền ghé cập bờ bên lao sậy,

      Người đứng nhìn cảnh cũ quá đìu hiu.

      Mái chòi xưa,với người xưa ngày ấy,

      Nay đâu rồi,bến lặng,mái nhà xiêu !

Con thuyền cũ,nay tìm về bến cũ,

Bến đò xưa nay lao lách lưa thưa.

Con thuyền cũ bơ vơ chiều ủ rủ,

Đất lở dần...mất hút bến đò xưa !

                              Lê Thị Yến

                  Vĩnh Long, những ngày cuối Năm

                                 27.12.2019.

THƠ: GS Lê Thị Yến (Pháp)

Tranh: CHS Lương Liên Hoa (California)

LeThiYen_Thu.jpg

Anh Thủy thân mến,

 

Hôm nay anh đã đỡ nhiều chưa. Anh phải bớt đau nghe, KP mỗi lần đi lễ đều có cầu nguyện cho anh đó, không được bệnh nhiều nữa.

Chúc anh luôn an lành.

 

Thân mến

Kim Phượng

TL_Getwellsoon.png

Kính các bạn trong vtt

SQ đọc trong trang PTGĐTĐ.usa có bài thơ “Trăng Thu” của bạn DHT.

Bài thơ nầy có lẽ bạn ấy làm trước khi bệnh ,lời thơ cũng có vẻ bi quan,buồn...

Nay SQ xin họa cùng bạn xem như một lời thăm hỏi và cầu chúc bạn mạnh khỏe,an vui trong cuộc sống. Tình bạn chỉ biết thăm hỏi nhau và cầu chúc...

 

Trăng Thu

Chiều chiều ngồi lại mình ta
Phải chi có bạn uống trà chung vui
Đêm khuya Thu lạnh ngủ vùi
Vầng trăng mỏng quá rối bời tâm tư.

Vắng người quanh chốn thảo lư
Nên trăng cũng biết tương tư khẻ buồn
Cạnh vườn hoang vắng rẫy nương
Sầu riêng nên nghẹn vấn vương một mình.

Đọa đày một kiếp buồn tênh
Lắng nghe tiếng thở dập dềnh quạnh hiu
Mây hồng vắng chốn trời chiều
Đèn lên quán nhỏ tiêu điều người ơi !

Ai vui từ phía chân trời
Để tôi ân hận suốt đời nhớ thương.

Dương hồng Thủy

songquang:
 

TRĂNG THU XỨ NGƯỜI

 

Xứ người quanh quẩn một ta

Ước chi...bạn đến pha trà mua vui

Đến khuya mình ngủ say vùi

Trăng thu lành lạnh bời bời ưu tư...

 

Ngoài hiên ngọn cỏ lắc lư

Gió lùa,mà thấy tâm tư buồn buồn..

Quanh nhà nào có ruộng nương

Niềm đau ray rứt mãi vương riêng mình

 

Nghĩ mình số kiếp nhẹ tênh !

Để đời vùi dập gập ghềnh buồn hiu

Tuổi trời cho đã xế chiều

Giờ vùng giẩy có được điều gì ơi ?

 

Thôi thì phó mặc cho trời!

Buông lơi số phận cho đời người thương

 

songquang

20191211

TranLucSi_framed.jpg

SAO MẦY VỘI BỎ ĐI?

 

Bảy ngày qua ,mầy tới đâu rồi SĨ?

“Thiên đàng vắng vẻ” “địa ngục đông vui”?

Có gặp được vài thằng già “khốn khó”?

Hay vẫn cô đơn và vẫn độc hành?

 

Tiễn mầy đi mấy hôm liền mưa gió

Cơn bão vô tình làm héo  buồng tim

Đốt  nén nhang xót thương người bạc phước

Tụi tao về tan nát cả tâm hồn.

 

Tiệc rượu hôm rồi mầy không đến được

Bảy thằng tụi tao ai cũng nhắc mầy

Chưa biết lý do sao mầy không tới?
Thì bây giờ mầy vội bỏ đi xa.

 

Sáng nay lên Face gõ Trần Lực Sĩ

Thơ vẫn còn nguyên,văn vẫn mượt mà

Thú thật với mầy ít khi tao đọc

Nay đọc rồi lòng cảm thấy xót xa!

Có lần nhậu về hai đứa song song

Mầy kể tao nghe mối tình nghiệt ngã

Mầy trân quí người bạn tình sau cuối

Tao bảo già rồi vướng bận làm chi?

 

Bảy mươi chín ra đi là cũng phải

Nhưng đời mầy tao hiểu quá long đong

Chưa kịp hưởng một lần vui trọn vẹn
Mầy bỏ đi có vương vấn gì không?



Sao mầy vội bỏ đi Hà Hoài Thủy?

Đặc san trường mình rồi sẽ vắng tên

Nhà thơ nghèo tâm hồn luôn “lãng mạn”

Bài thơ nào cũng man mác thương yêu!

 

Tao mượn lời thơ Thâm Tâm nhé Sĩ

Gởi hương hồn mầy lưu lạc phương nao

“Đưa người, ta không đưa qua sông

Sao có tiếng sóng ở trong lòng?”

 

 

Hình như sóng gợn trong lòng
Bạn đi xa mãi còn mong nhớ gì?

 

Cần Thơ  15/8/2019

NGUYỄN KỲ PHƯƠNG


 

DHT_gapThayLDC_DSC04279.jpg.w300h225.jpg

           Gặp Thầy

 

Sáng nay trời mưa bóng mây

Vui mừng gặp lại dáng thầy thanh tao

Trường mình mái cũ ngày nào

Bây giờ cất mới nghe ngào nghẹn tim!

 

Đón thầy "Lúa Nếp" đi tìm

Như con sông rộng, nỗi niềm thầy trao

Thầy đưa em sang bến đò

Quay đầu trở lại dặn dò tốp sau.

 

Thầy ơi bến cũ lao xao

Đón thầy trở lại cùng nhau sum vầy

Sông Hậu năm nay nước đầy

Như tình trò cũ vẫn dầy mãi thêm.

 

Ngày nào lớp học êm đềm

Những điều thầy dạy em đều khắc tâm

Không lâu, thầy tóc hoa răm

Bây giờ, tóc trắng : nảy mầm thật mau.

 

Kính mong gặp lại năm sau

Thầy bình an như ngày nào : em vui.

Mưa mây rụng xuống bến đời

Trắng con sông rộng giữa trời mùa Đông.

 

Thương thầy biển cả mênh mông

Cầu thầy sức khỏe trăm năm tuyệt vời!

 

Dương hồng Thủy

* Kỷ niệm gặp lại Thầy Lê đức Cửu tại "Lúa và Nếp"

  Bãi Cát - Cần Thơ ngày 29/01/2019 (24 tháng Chạp) 

bottom of page