top of page
hmpg.jpg
Titlej (1).jpg

THƠ

SONGQUANG

(Dallas – Texas) ________

THƠ VIẾT CHO BA NGÀY LỄ FATHER'S DAY

SQ nhận được bài thơ của con gái Trần thị Mỹ Ngọc đã viết cho ba nhân ngày lễ Father’s Day rất vui và rất cảm động: lại được các trang blogs đăng tải và vài thi hữu đọc và chia sẽ cùng họa thơ xin cảm tạ

Ngày mai đúng ngày 18 tháng 6 là lễ Cha nên SQ cũng muốn gởi đến con gái mình đáp lời và căn dặn những điều đã dạy con nên ghi nhớ

 THƠ VIẾT CHO BA NGÀY LỄ FATHER'S DAY -Trần Thị Mỹ Ngọc

 

Ơn của cha tựa Thái Sơn vời vợi

Bút mực nào viết hết nổi cha ơi !

Công dưỡng nuôi không thể thốt nên lời

Nỗi khó nhọc lo gia đình hạnh phúc

 

Từ khi Mẹ đã ngàn Thu yên giấc

Thấy giọt buồn mãi đọng mép mi cha

Con cảm thông nỗi nhớ khó phai nhòa

Mong an ủi thân già đang lẻ bóng

 

Cha ơi Cha ! hãy nguôi ngoai mà sống

Để chúng con trả hiếu được phần nào

Phận làm con đền đáp nghĩa ân sâu

Thương cha lắm ,nguyện cầu luôn mạnh khỏe

 

Ngày lễ Cha mọi nhà đều vui vẻ

Con thầm mong ngày ấy cứ dài thêm

Không một ngày mà kéo tận ngàn đêm

Để con được cận kề cha mãi mãi

Trần Thị Mỹ Ngọc

(Viết cho ngày lễ Father's day !8 tháng 6 2023)

SQ cũng muốn gởi đến con gái mình đáp lời và căn dặn những điều đã dạy con nên ghi nhớ:

 

THƠ ĐÁP LỜI CON GÁI NHÂN NGÀY FATHER’ S  DAY

 

Tình thương con như biển hồ lai láng

Chằng gàu nào tát cạn nỗi con ơi !

Câu của cha dạy dỗ chớ sai lời

Và mong mỏi cuộc đời con diễn phúc

 

Hằng đêm đến cầu mong con trọn giấc

Hãy ngủ say ngây ngất thỏa lòng cha

Sống hồn nhiên như bé lúc bên nhà

Đứa con gái có tâm hồn hiếu thảo

 

Nhớ khi trước gia đình ta tần tảo

“ Cải tạo” về cuộc sống quá khổ đau

Từng bửa cơm chan nước mắt nghẹn ngào

Con nghĩ học phụ gia đình để sống

 

Thơ con viết làm cha thêm cảm động

Ngày lễ cha được nhận diễn tình con

Rồi cầu xin giữ vẹn tấm lòng son

Hạnh phúc đến cho đời con mãi mãi

Ba của con

songquang 

20230618

(ngày lễ cha 2023)

DẤU XƯA

 

Đọc bài thơ "Dấu xưa " của Thầy PKT vô cùng xúc động vì Thầy sẽ đi tìm lại "Dấu xưa" của Thầy trò trường TH.PTG&ĐTĐ/Cần Thơ nhân Đại hội tại San Jose năm 2018

SQ tôi khg theo chân Thầy Trí được để tham dự và cũng khg đủ ngôn từ để đi tìm lại "Dấu Xưa" như Thầy. Vậy xin Thầy Trí cho đệ tử mượn ý của thầy sao chép lại để thực hiện giấc mộng đi tìm dấu xưa như Thầy thì cám ơn lắm thay!

 Dấu Xưa

(Chôm ý thơ "Dấu xưa" của Thầy PKT)

 

Hop mặt mỗi năm có một lần!

Đi về tìm lại chút thương thân

Bảng đen, phấn trắng, trường xưa...đó

Mưa nắng bao mùa trãi mặt sân

 

Thế sự bao lần vướng nhiểu nhương

Sao dời, vật đổi vẫn coi thường

Chút tình còn đó như muôn thuở

Chút nghĩa một thời đã luyến thương

 

Đứa còn đứa mất, bọn trò xưa

Lác đác rụng rơi cứ vắng thưa

Lơ láo thân già đâu bạn cũ

Xuôi dòng năm tháng cứ đong đưa

 

Thôi về tìm lại chút hương xưa

Tìm lại ngày xưa lẫn dấu xưa

In bóng một thời ôm sách vở

Thầy trò thương mến nói sao vừa

 

songquang

 

 

 

Mượn chiếc bánh vừa ngon vừa đẹp của Kim Oanh

CHÚC MỪNG SINH NHẬT ANH SONG QUANG: 

AN VUI, HẠNH PHÚC

TBT & www.ptgdtdusa.com

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngày Sinh Tự Họa

 

Mười ba tháng tám sinh ra tớ!
Bảy bảy mùa Thu lá nhẹ buông
Đôi khi cũng muốn lãng quên
Mà quên chẳng được, ngày lên gọi người!


Ngày Sinh Tự Họa
(tung hoành trục khoán)

MƯỜI mấy x( hai lần) biệt cố hương
BA chìm bảy nổi kiếp phong sương
THÁNG tư gảy sung đời binh nghiệp
TÁM hướng tung hoành khắp mọi phương
SINH nhật chỉ sầu thân lữ thứ
RA đi nào hẹn chốn sa trường
TỚ buồn tự họa đời ta trải.....
BẢY BẢY MÙA THU LÁ NHẸ BUÔNG!

Song Quang
13/8/2017

______________________________________

 

 

 

 THƠ CUỐI NĂM 2016                      

 Song Quang, Phương Hà, Mai Xuân Thanh

 

SQ xin gởi đến quý bạn bài thơ trong khi tờ lịch cuối cùng sắp rơi để chào mừng năm mới 2017 và cũng để thay lời chúc bình an và sức khoẻ đến các bạn thơ.

 

                            NIỀM MƠ ƯỚC CUỐI NĂM

 

                     Tờ lịch cuối cùng sắp sửa rơi !

                     Bồi hồi nhớ lại tháng ngày trôi

                     Năm qua có biết bao thay đổi

                     Tháng lại không ngừng chuyện bải bôi

                     Thế giới còn đang nhiều chiến sự

                      Nhân sinh vẫn khổ mãi trong đời

                      Thân già tự xét : niềm mơ ước

                      Bỏ lỡ cũng đành -- phải thế thôi !

 

                                   x   x   x

 

                      Bỏ lỡ cũng đành -- phải thế thôi ! 

                      Làm sao níu kéo chuyện qua rồi !

                      Đâu còn tuổi trẻ mà bương chải

                      Chẳng thể thân già gánh việc đời

                      Chả nhẻ ! anh hùng không có kẻ ??

                      Thiếu gì hào kiệt mộng ra khơi 

                      Trông vào hậu thế dang tay giúp

                      Nước Việt an bình hết nổi trôi

 

                                    songquang

                        (Những ngày cuối năm 2016) 

 

Phương Hà xin họa cùng anh Song Quang

 

 

TẢN MẠN NGÀY CUỐI NĂM

 

Từng tờ lịch mỏng cứ dần rơi

Dòng chảy thời gian lặng lẽ trôi

Xuân hạ thu đông đi rồi lại

Sáng trưa chiều tối khắc và bôi

Bao nhiêu tình cảm qua năm tháng

Tất cả tâm tư suốt một đời

Rồi sẽ nhòa phai không dấu vết

Dẫu rằng biết vậy cũng đành thôi !

 

Dẫu rằng biết vậy cũng đành thôi

Quay ngược làm sao chuyện đã rồi

Tuổi trẻ hoang mang trong ảo vọng

Tương lai mờ mịt giữa cung đời

Bơ vơ nào khác trăng rừng thẳm

Lạc lõng tuồng như gió biển khơi

Tựa chiếc thuyền nan xoay bất định

Trên dòng sông rộng nước luôn trôi.

 

                                Phương Hà

                               ( Cuối năm 2016 )

 

 

BÀI HỌA : CUỐI NĂM NHÌN LẠI...

 

Vừa hết năm Tây, lịch cũ rơi !

Hai ngàn mười sáu lẹ bèo trôi.

Tuổi đời chồng chất nghe cay đắng,

Niên kỷ tăng dần thấy đãi bôi !

Lặng ngắm người ta bao nỗi khổ,

Nhìn xem thế sự phí hư đời !

Ước mơ con cháu tương lai giỏi,

Nối chí tiền nhân... học hỏi thôi !

 

Nối chí tiền nhân... học hỏi thôi,

Quê hương yêu dấu khắc ghi rồi.

Cậy trông tuổi trẻ thông thời thế,

Nương tựa cao niên hiểu sự đời !

Sống kiếp trần ai đi lận đận,

Tạm dung đất khách vượt trùng khơi.

Không cần than thở ta từng trải,

Quá khứ thăng trầm bến nước trôi !

 

Mai Xuân Thanh

(Xin phép kính họa thơ "Niềm Mơ Ước Cuối Năm" - Song Quang)

Ngày 29 tháng 12 năm 2016 

(chỉ còn vài ngày nữa sẽ bước qua năm 2017) 

Songquang_happyBD.jpg
VCB_Thay co LKHĐ.jpg

 

THẦY TÔI: GS LƯU KHÔN

CHS Vương Cao Biền

(Vừa được tin thầy Lưu Khôn mất, xin đăng lại bài viết mấy năm trước về thầy như một lời tưởng niệm và tri ân một Đại Lão sư phụ của trường Phan Thanh Giản và Đại Học Văn Khoa Cần Thơ)

Năm 1960 khi tôi vào học lớp đệ thất (L. 6) trường trung học Phan Thanh Giản, thầy Lưu Khôn là giám học của trường. Rồi hai năm tiếp theo, mỗi năm ít nhất hai lần, chúng tôi đều gặp thầy khi thầy tới từng lớp phát thưởng trạng (một cách gọi giấy khen thời đó) cho các học sinh có điểm cao từng môn sau mỗi kỳ thi đệ nhất, đệ nhị lục cá nguyệt (thi học kỳ I, II bây giờ). Thầy đi rất nhanh mà nói cũng nhanh nhưng vẫn dễ nghe (có lẽ vì thầy phải đi qua tất cả các lớp), thầy thường đi giày sandals, tác phong giản dị, đúng mực. Lúc có lễ lộc lớn, học sinh toàn trường tập trung, nhất là lúc khai giảng năm học, thầy Hiệu trưởng Nguyễn văn Kính thường giới thiệu các thành viên quan trọng trong ban giám đốc (Ban Giám Hiệu) nhà trường, và khi tới thầy giám học Lưu Khôn, thầy Kính thường nhấn mạnh “GS Lưu Khôn đã đậu Cử nhân và hiện nay ông sắp xong cao học, rồi sẽ học lên tiến sĩ ”. Thời đó, thầy nào có bằng cử nhân, là được coi như “siêu trí thức”, đằng này thầy Lưu Khôn đang học trên cả cử nhân , chúng tôi ngưỡng mộ vô cùng.
 

Rồi năm 1962 tôi chuyển vể trường Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho học suốt bốn năm, đến năm 1966 trở lại trường Phan học Đệ Nhứt (L. 12) thì được bạn bè cho biết thầy Lưu Khôn đã từng làm Hiệu Trưởng một thời gian (thay thầy Kính về hưu). Khi cuộc lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm xảy ra vào tháng 11/1963 thành công, thì khắp nước, SVHS sau khi tham gia biểu tình chống độc tài nhà Ngô, trở thành kiêu binh, hoan hô đả đảo loạn xà bần, không suy xét đúng sai, cứ lãnh đạo dưới trào cũ là bài xích, nói xấu, đòi hạ bệ. Thầy Lưu Khôn buồn bực xin từ chức, qua dạy đại học Sài Gòn. Thầy Phạm Văn Đàm thế thầy Khôn làm Hiệu Trưởng, lúc tôi trở lại học PTG năm 1966 thì Hiệu Trưởng là Thầy Đàm, sang năm 1967 thầy Đàm đổi về SG, bàn giao nhiệm vụ HT lại choThầy Nguyễn Trung Quân. Và cơ duyên tôi được học với thầy Lưu Khôn là lúc tôi vào Đại Học Văn Khoa Cần Thơ.


Ở Trung học tôi học ban B (Toán-Lý Hóa), nhưng bản thân tôi rất thích văn chương và ham đọc sách từ nhỏ. Vào Đại Học, vì nhà nghèo, em đông, tôi không thể mơ thành Luật sư, Bác Sĩ. Thôi thì:” Dưa leo chấm với cá kèo/ Cha mẹ anh nghèo mới học normale”.(normale là nói tắt của école normale tiếng Pháp nghĩa là trường Sư Phạm). Ở ĐH Cần Thơ lúc tôi học, ĐH SP chỉ có SP hai năm, đào tạo giáo sư Trung Học đệ nhất cấp( cấp 2), nếu muốn dạy Trung Học Đệ Nhị Cấp (cấp 3), phải học thêm khoảng hai năm và lấy được bằng Cử Nhân. Tôi đang phân vân không biết vào SP ngành nào: Toán, Việt Hán, Lý Hóa… thì một anh bạn cùng lớp rủ tôi thi vào SP ngành Anh Văn, thấy AV của mình cũng không tệ, tôi đồng ý. Cái nghề English Teacher của tôi khởi đi từ đó.


Năm thứ nhất ngoài những giờ học chuyên Anh Văn, chúng tôi phải học thêm một số môn như Văn, Sử, Địa. Các giờ học nầy rất vui vì lớp hơn trăm SV gồm các ban Anh Văn, Pháp Văn, Sử Địa, Viêt Hán học chung trên Đại Giảng Đường. Người thầy tôi nhớ mãi là Thầy Lưu Khôn, GS thỉnh giảng từ ĐH Văn Khoa Sài Gòn. Thầy hay gọi SV là “các bạn”, cũng có khi gọi là “anh ,chị”, thầy luôn mang kính vì mắt yếu, khi lên giảng đường nói thao thao bất tuyệt mà không cần nhìn bài soạn, vẫn nói nhanh nhưng dễ nghe như ngày xưa. Môn học thầy dạy tôi nhớ mang máng hình như là “Đọc và phân tích tác phẩm văn học “. Thầy dạy chúng tôi phân tích từng truyện trong tác phẩm Vang Bóng Một Thời của Nguyễn Tuân (Miền Nam không cấm đọc tác phâm nầy dù lúc đó NT là một nhà văn có vai vế ở Miền Bắc). Thầy yêu cầu mỗi nhóm SV phải thuyết trình một truyện trong VBMT. Nhóm AV chúng tôi được thầy chỉ định truyện Chữ Người Tử Tù. Tôi được các bạn cùng lớp đề cử thay mặt nhóm đứng ra thuyết trình. Sau thuyết trình sẽ có phần tranh luận với toàn thể SV các ban khác. Chúng tôi lập ra một ban thuyết trình của nhóm AV gồm bốn người: Tôi-Thuyết trình viên, Chủ Tọa là anh Võ Văn Sáu , Trương Thúy Lộc (hát hay như ca sĩ) làm xướng ngôn viên đọc minh họa các đoạn văn trích dẫn, Lưu Túy Nga (chữ đẹp) trình bày các sơ đồ lên bảng . Sau phần thuyết trình và tranh luận, chúng tôi chăm chú lắng nghe nhận xét của Thầy.


Thầy khen ngợi nhóm chúng tôi, khen ngợi sự phân tích sâu sắc tình bạn của viên quan coi ngục và Huấn Cao, khen ngợi sự nhanh trí và phối hợp nhịp nhàng của các thành viên ban thuyết trình trong phần tranh luận. Giữa lúc tôi đang đắc chí bay bổng với các góp ý của Thầy, thấy mình sao quá giỏi, thì Thầy phán một câu làm tôi trở về với mặt đất: Tôi có một điều muốn nhắc nhở các anh chị, nhất là TTV, đừng suy diễn quá xa. Anh quả quyết Huấn Cao là Cao Bá Quát, điều nầy không có gì chắc chắn cả. Có thể Nguyễn Tuân lấy hứng thú từ cuộc đời của CBQ để xây dựng nên hình tượng Huấn Cao, nhưng chúng ta chỉ cảm thấy như vậy chứ không hề có một chứng cứ cụ thể nào, trong phân tích và phê bình văn học không được suy diễn quá xa như vậy. Về nhà, đọc đi đọc lại CNTT tôi thấy lời thầy thật là chí lí. Tôi nghĩ Huấn Cao là Cao Bá Quát vì tôi quá ái mộ CBQ từ hồi học trung học. Cao Chu Thần với tài văn chương tuyệt thế được xưng tụng là “Thánh Quát”, với khí phách ngang tàng trong Tài Tử Đa Cùng Phú, với bi kịch cuộc đời ông, bị tru di tam tộc đã là một kẻ sĩ thần tượng của tôi từ lâu. Một ấn tượng, một thành kiến có sẳn trong đầu dễ làm lệch hướng nhận định chúng ta trong việc phê phán người khác. Bài học từ câu nói của Thầy Lưu Khôn theo tôi mãi tới ngày nay.


Gần sáu mươi năm nay, tôi không được gặp lại thầy, chỉ biết sau 30/4/1975 thầy vẫn tiếp tục dạy ĐHVK Sài gòn một thời gian, sau đó cả gia đình sang Mỹ sinh sống. Hiện nay thầy vẫn còn khỏe mạnh dầu đã hơn 90 tuổi . Lâu lâu thấy hình thầy qua internet trong các cuộc họp mặt cựu HS và GS Phan Thanh Giản – Đoàn Thị Điểm hải ngoại, điều vui mừng là thầy vẫn viết bài đều đặn về trường cũ cho các đặc san ĐTĐ-PTG. Rất mong Thầy và các thầy cô năm xưa khỏe mạnh mãi, như đại thụ tỏa bóng mát tinh thần cho các thế hệ đàn em nương tựa và noi theo.

 

Vương Cao Biền

Cần Thơ

P/S: Ngày 22/11/2025 tôi vừa được tin nhắn của anh Trần Bang Thạch báo tin thầy Lưu Khôn vừa mất tại San Jose CA , Nov 21 2025, thọ 95 tuổi.

Hình thầy Lưu Khôn (lúc 92 tuổi), hình sau là thầy và cô lúc cô còn sinh thời. (ảnh từ trang ptgdtd usa) 

bottom of page