Cần xem tiết mục nào xin click vào Trang bài / webpage trong MENU dưới đây:
TRANG CHÍNH / HOME . BÀI MỚI ĐĂNG . SINH HOẠT HOUSTON, TX . ĐH XXIII-MARYLAND 2019 . ĐH XXII-SAN JOSE 2018 . ĐH XXI-HOUSTON 2017 . SINH HOẠT CANADA . SINH HOẠT ÚC CHÂU . CÁC ĐẶC SAN ĐH . SINH HOẠT BẮC - NAM CALI . SINH HOẠT VÙNG NEW ENGLAND . SINH HOẠT VIỆT NAM - TIN SINH HOẠT CÁC NƠI . GÓC SÂN TRƯỜNG NHÀ . VĂN HỌC - NGHỆ THUẬT . VÒNG TAY NGHĨA TÌNH . CHIA BUỒN - CHUNG VUI . TÌM NGƯỜI - NHẮN TIN
TÁC GIẢ: Anh Tú, Cao Vị Khanh, Chân Diện Mục, Dương Hồng Thủy. Đan Quế Phong. Đoàn Xuân Thu. Đỗ Chiêu Đức. Đỗ Mỹ Thuật. Hoàng Thị Tố Lang. Hồ Nguyễn, Hồ Trung Thành, Hương Sơn Lê Khánh Duệ, Kim Quang, La Thanh Khải, La Tuấn Dzũng, Lê Cần Thơ , Lê Dung, Lê Trúc Khanh, Lương Liên Hoa, Lương Ngọc Thành, Mailoc, Mỹ Trinh, Ngô Thị Trường Xuân, Nguyên Nhung, Nguyễn Đấu Lộc, Nguyễn Hồng Tuyền, Nguyễn Như Hùng, Nguyễn Ngọc Tuyết, Nguyễn Thanh Bình, Nguyễn Thiên Long, Nguyễn Thị Thanh Dương, Nguyễn Trung Nam, Nguyễn Văn Trường, Nguyễn Vĩnh Long, Người Ô Môn, Phan Thượng Hải, Phạm Khắc Trí, Phạm Khắc Trí & Các Thi Hữu, Phạm Trinh Cát, Phương Hà, Phượng Trắng, Songquang, Thái Vĩnh Thụy Biên, Trầm Vân, Trần Bang Thạch, Trần Bá Xử, Trần Cẩm Quỳnh Như, Trần Phù Thế, Trương Nhị Kiều
Thơ
trần bang thạch
Houston, Texas
THƠ HỌC TRÒ TRẦN BANG THẠCH
Cần Thơ- Nguyệt Xưa – Và tia nắng cũ
Chừng như nắng đã loang đường phố
Lá ổi nhà em còn đọng sương
Bước nhỏ ngoan hiền qua lối nhỏ
Áo trắng hai tà sao dễ thương!
Nắng sớm không làm em rát mặt
Sao vội vàng nón lá nghiêng che?
Cọng tóc mai có tội tình chi mà em cắn hoài không đứt
để người nam sinh ngơ ngẩn đứng bên lề?
Em lặng lẽ giữa đàn chim cánh trắng
Em nhu mì giữa kẻ lạ người quen
Tội nghiệp cho tôi gã tình si nặng
chỗ đông người chỉ thấy một mình em!
Lẵng lặng theo em qua từng góc phố
Em dịu dàng như lá cỏ đầu xuân
Em ban ngày là con trăng tỏ
Em tối trời rực rỡ một con trăng
Tôi sợ lắm từng cơn gió lạ
Muốn bước song đôi mà sợ quá gần
Đại lộ Hòa Bình nắng xoa làn tóc xõa
Gió Ngô Quyền chạm nhẹ gót chân em
Tôi cũng muốn làm con nắng nhỏ
rắc xuống tia hồng cho đôi mà hồng thêm
Trong cặp da em có nhiều sách vở
Có quyển tập nào em chép thơ tôi
để những đêm khuya học bài bên cửa sổ
Em tình cờ đọc khẽ một dòng thôi?
Dù nắng sớm, mưa trưa, đêm bão tuyết
Dù đường đời vạn nẽo quan san
Em vẫn là em vầng Cổ Nguyệt
Tôi mãi si tình một ánh trăng
trần bang thạch
__________________
THƠ 1 THỜI DẠY HỌC
Nhìn em làm bài
Em ngồi cặm cụi làm bài
Tôi bên cửa sổ nhìn ngày tháng trôi
Em ngoan rồi cũng một thời
Tôi bon chen cũng một đời già nua
Tôi buồn thả khói chữ o
Em ngoan cầm bút đắn đo từ dòng
Em tóc kẹp, dù điều
Con đường còn xanh lá me
em còn kẹp tóc, còn che dù điều
Trời còn làm gió hắt hiu
tôi còn ngồi nhớ thật nhiều dáng em
Sáng nữ sinh
Em soi gương tóc mượt
Môi mĩm cười trong gương
Gương ngọc ngà mắt ướt
Áo nõn nà da thơm
Một loài chim thật ngoan
Ngoan như hơi như sương
Trong như trong ngọc bích
Hồng như hồng gót son
Đường em vào lớp học
Lá xanh rờn trên cây
Lá thẩn thờ trên tóc
Sách ngoan hiền trên tay
Em đi như cánh én
Áo trắng mây lưng trời
Nụ xuân nào vừa bén
trước cổng trường tinh khôi
nguyễn cát đông
__________________________
Xuân em áo mỏng
Bỗng mưa
làm ướt nắng chiều
để em áo mỏng
giữa đìu hiu xuân
Tôi nghe thiên địa cũng gần
Muốn đưa tay với rồi ngần ngại.
Thôi
Ngại ngần nên mất em rồi
Tay chưa chạm trái đắng,
đời đã xa
Tiễn người như tiễn xuân qua
Xuân nầy mưa nắng
cũng là
nắng mưa
Xuân tôi xếp lại
cũng vừa
Xuân em áo mỏng
cợt đùa
với xuân
Trần Bang Thạch
trần bang thạch, một chút thơ xuân, gọi là...
Đã mất Xuân rồi
Xuân vẫn còn đây, hay đã hết?
Mai nhạt màu, pháo tết tàn hương
Cơn mưa bỗng rớt bên đường
Ta nghe mùi nhớ tự phương trời nào
Mẹ ở đó ra vào một bóng
Chị nơi nầy ngõ trống vườn hoang
Nhìn quanh chẳng thấy Xuân sang
Tháng Tư năm ấy đã tàn giấc xuân
TBT
Xuân gượng
Dù xuân chẳng vui đùa như trước
Cũng là xuân, xuân của đất trời
Nắng xuân trãi khắp nơi nơi
Tình xuân đằm thắm những lời yêu thương
Hương xuân đọng bốn phương đón tết
Gió xuân hồng ríu rít lời chim
Chào xuân gượng nuốt ưu phiền
Nâng ly uống cạn nỗi niềm ly hương
tbt
Ngày giáp Tết, nhớ Xuân xưa
Người khắp chốn linh đình đón tết
Ta ngỡ ngàng nhìn hết một năm
Nước non mù mịt xa xăm
Vui gì tiếng pháo, trống lân rộn ràng!
Đêm trở giấc trong bàng hoàng mộng
Ngày nghẹn ngào giữa sóng phù vân
Ước chi Xuân cũ thật gần
Với tay ôm chặt mỗi lần Xuân sang
tbt
TỰU TRƯỜNG
(Cho những học trò sáu, bảy mươi năm cũ)
Em tháng chín trở về lớp học
quần sa-teng, áo lụa trắng sân trường
tóc mượt mà, cây kẹp tóc dễ thương
tiếng guốc mộc Đakao nghe rất lạ
Em kể chuyện nắng mưa, buồn vui. Đủ cả
bạn em vui, tôi cũng ké vui theo
em đâu hiểu rằng ba tháng hè qua
tôi như kẻ cù bơ cù bất
Tháng bảy mùa thi mà tôi biếng học
vừa học bài vừa nghĩ vẩn nghĩ vơ
những định lý, phương trình ... tôi hiểu lơ mơ
lời thầy dạy trọn năm tôi cũng đều quên tất
Tôi chỉ nghĩ tới một điều rất thật
rằng em đang đuổi bướm hái hoa
nơi một vùng đồng cỏ bao la
nơi một chỗ, trong em, tôi hoàn toàn vắng mặt
Tôi nghĩ thêm một điều rất thật
rằng kỳ này tôi sẽ hỏng thi
(có sá gì cái tú một, tú hai
em bé bỏng mà hơn mười cái tú!)
Tôi tháng chín trở vào lớp cũ
tôi còn đầy chín tháng để nhìn em
con nắng lang thang, con nắng rớt qua thềm
tôi cuối lớp nhìn hoài em giữa lớp.
Trần Bang Thạch
Bài lấy từ Blog Long Hồ Vĩnh Long.
___________________________
Trần Bang Thạch
Lục-bát-ví-dầu
CHỈ NHỚ 1 CHUYỆN
chỉ là cái bịnh người già
quên quên nhớ nhớ “gọi là vui thôi!”
quên thì quên mớ chuyện đời
nhớ thì nhớ lắm chuyện tui cưng bà
(vợ tui thì tui cưng mà!
tui đâu cưng vợ người ta mà cười!?)
Trần Bang Thạch
ĐÊM NGHE THẰNG BẠN THÂN VỪA CHẾT
Thơ Trần Bang Thạch trên Blog caovikhanh.com
Trần Bang Thạch: Liên khúc MẮT XƯA trên blog caovikhanh.com
Liên khúc lục bát Trần Bang Thạch: Mắt xưa
Mắt trong tranh
Ô kìa! giữa chốn hoang vu
Mắt em tự cõi thiên thu trở về?
Hay tôi chìm giữa u mê
Thấy em tóc xỏa ngồi che suối tình?
Mắt chớp đường trưa
Có gì từ tiếng guốc quen
Mà con đường vắng bỗng thèm giấc trưa
Tôi thèm nghe tiếng guốc khua
Và thèm mắt chớp thu mưa giữa hè
Sóng mắt
Quét ngang, quét dọc. Ối trời!
Hồn tôi để sóng kéo nhoài ra khơi
Gặp em, thoáng thấy mắt cười
rồi nghe hồn đắm giữa trời bão giông
Mắt ướt
Khổ tôi ngày rộng tháng dài
Nhớ gì không nhớ, nhớ hoài mắt xưa
Tháng giêng trời nắng mưa thưa
Em đem mắt ướt làm mưa suốt đời!
TBT
NHÌN CẢNH CŨ LÀM THƠ LỤC BÁT
1.
ta về nhìn lại dòng sông
nghe mưa thật nặng nghe lòng thật căm
bến chiều nước gợn ngàn năm
mấy thân bèo lẻ đã tàn độ đông
buồn ta con nước cũng ròng
ngọn cau cũng lả cánh đồng cũng trơ
ta nhìn ta thật ngu ngơ
ta nhìn cảnh cũ tiêu sơ… bỗng buồn
2.
ta về nhìn lại sân trường
nắng loang nền quạnh mây vờn cột xiêu
đã tan tiếng thước nhịp đều
đã mù tăm những cánh diều tuổi thơ
ta nhìn ta thật ngu ngơ
ta nhìn cảnh cũ tiêu sơ… bỗng buồn
3.
ta về nhìn lại vuông vườn
cành cây lá cỏ lối mòn tịch liêu
chiều rơi chiều lửng lơ chiều
chiều vang vang tiếng đọc Kiều thuở xưa
ta nhìn ta thật ngu ngơ
ta nhìn cảnh cũ tiêu sơ… bỗng buồn
4.
ta về nhìn lại đầu non
bóng nghiêng cây ngã héo hon một đời
gió khuya chừng đã mòn hơi
một vùng đá tảng đã vơi mấy mùa
thoảng trong tiếng vạc canh khuya
nghe rời rạc tiếng chuông chùa cầu siêu
ta về nhìn cảnh tiêu điều
nhìn ta ta bỗng buồn hiu hắt buồn
T R Ầ N B A N G T H Ạ C H
TRĂNG XƯA CŨNG LẠC
Khi người về dẫm dấu chân xưa
có nghe tiếng đìu hiu rất lạ
Lau lách cũ bên dòng kinh ngọn lã
chừng như quen, như lạ người về
Vẫn ngàn năm con cuốc gọi hè
Tiếng bìm bịp nghe trầm con nước lớn
Người dẫu thấy lời chim đoài đoạn cũng
không ngờ người đoài đoạn hơn chim
Con trăng nào vẫn đậu mái tây hiên
Khăn lụa tím còn phơi bờ giậu
Đã thật xa một mùa trăng cũ
sao trên khăn còn giọt vắn giọt dài
Bếp thẩn thờ nhả khói chiều nay
hồn thục nữ chìm sâu bến đợi
Tình buổi ấy cũng buồn như khói
nên thành mây lạc bến xa bờ
để người về mất dấu trăng xưa
Chim vườn cũ nghe chừng cũng lạc
thì đừng trách lầu không hoàng hạc
chỉ còn nghe lá rụng hiên ngoài
Mõn một đời đá nát vàng phai
Tàn một cánh hường nhan phận bạc
nên nửa mãnh trăng thề đã khác
đã phôi pha tự buổi xuân tàn!
Trần Bang Thạch
THÁNG TƯ, NHỚ SÀI GÒN
Từ cơn bão dữ Tháng Tư
Đau thương mọc giữa âm u Sài gòn
Người ra biển, kẻ lên non,
Người làm chim cuốc mõi mòn xứ xa
Từ quê người, nhớ quê ta
Từ muôn dặm, nhớ xót xa Sài Gòn
Nhớ niềm vui, nhớ nỗi buồn
Nhớ người cô phụ giữa đường phố xưa
Sài Gòn nắng sớm, mưa trưa
Nhớ em dầu dãi nắng mưa Sài Gòn
Nhớ người dạ sắt lòng son:
Cánh hoa nở giữa Sài Gòn đổi tên
Tháng Tư đất ngã, trời nghiêng
Sài Gòn vẫn một cõi riêng Sài Gòn.
TBT
THƠ TRĂNG
Trăng
Dù em là nguyệt hay trăng
Thì em cũng vẫn là Hằng Nga tôi
Cao sang em ngự cõi trời
Tôi tên tục tử suốt đời say trăng
vườn trăng
Em vô tình
thả rớt một dòng trăng
để cánh bướm vườn khuya mất ngủ
luống cải tàn đông
cũng ngậm trăng mà xôn xao kết nụ
tôi cũng nghe mình đầy ứ một vườn trăng
trăng chảy ngọt ngào
trăng chảy mênh mông
đôi chim sẻ bên hàng hiên chợt thức
chợt chấp chới môi tìm môi ướt
trăng đậm như tình
trăng mộng như thơ
một cánh cửa hồn tôi bỗng hé, đâu ngờ
để em dạo gót hồng thư thả
Em là hương, là trăng
là sóng vàng rộn rã
chảy hiền từ
qua từng ngõ ngách tôi
tôi ngủ hiền từ
giữa nhánh trăng trôi
giữa một vườn em
vườn trăng tình tự
có một lúc, hình như, bỗng nở
mấy nụ thơ tình ngập ánh trăng chơi
Em, một vườn trăng
Vàng một vườn tôi
Tóc trăng
Em về tóc nhuộm màu trăng
Tôi mòn con mắt giữa hằng hà sao
Áo hoa hay má em đào
Nghe trong sắc lụa có hào quang em
Ngọt câu tình tự lời chim
Hay lời tôi nghẹn giữa im lặng chờ
Bước em. Bước khẽ. Bước hờ
Em mông lung để vật vờ bước tôi
Cuối đường tóc chảy trăng trôi
Em trong cửa khép. Tôi nơi cõi ngoài
Trăng về ngủ muộn trong mây
Tóc em ngủ muộn trên ngày tháng tôi
Trăng hoa
Rừng bỗng thấp
Thấp
Mù đại lãnh
Núi khốc khô
Đá rớt
Địa tầng
Mầm bỗng nhú từ nghìn thu đọng
Phút định hình hoa động tình trăng.
TBT
BÀN VỚI GHẾ TA ƠI
Thơ Trần Bang Thạch
PPS Kim Quang
https://app.box.com/s/z0s0ul00grfnkfjvqtsx
Ghế với bàn là kỷ niệm xưa
hay kỷ niệm ghi trên bàn ghế?
Ngồi xuống đi em. Ngồi lâu lâu nhé
để nâng từng kỷ niệm lâu lâu
Có thật là tuổi trẻ qua mau
hay tuổi trẻ đang ngồi ở đó
giữa ghế bàn im và khung cửa nhỏ
chờ ta về dẫu có trăm năm
Những ảnh những hình tưởng đã biệt tăm
bỗng trở lại bằng xương bằng thịt
một ít chỗ kia, chỗ nầy một ít
cũng no đầy một dãy hành lang
Người trở về dẫu nếp da nhăn
dẫu phiêu bạc chân trời góc bể
Vết phấn xưa nghe chừng vẫn trẻ
Tiếng nhỏ đọc bài ngọt sớt như xưa
Bất kể là người về tới hay chưa
vẫn nghe tiếng trống trường giục giã
vẫn tiếng guốc cầu thang thong thả
vẫn thân tình tiếng gọi mầy tao
Em bây giờ vẫn nét xanh xao
của sách vở tú hai tú một
dẫu em có quần bò, áo mốt
thì cũng em guốc mộc áo dài
Kính mời em dừng lại nơi đây
chỗ tay vịn cầu thang tới lớp
Đứng bên em vẫn nghe hồi hộp
Như ngày xưa hồi hộp bên em
Có điều gì em muốn nói thêm
muốn cười, khóc... hay chi cũng được
Bàn ghế đó: khung trời buổi trước
sẽ theo ta cười, khóc trọn đời
Ghế với bàn, bàn với ghế ta ơi!
Cứ ngồi đó chờ ta trở lại.
TBT
TÌM EM,
TÌM CHÚT TÀN DƯ
thơ trần bang thạch
pps kim quang
https://app.box.com/s/lsa2t5t8xs814klkz7xo
Tiếng cười em
Tiếng cười em giấu ở đâu
dưới ly đậu đỏ hay xâu mía lùi?
Tìm em, tìm chỉ nụ cười
Mà sao thấy khó như thời mới yêu
Hạt tình
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
chiều qua ngõ cũ, quạnh hiu một mình
Ở đâu em giấu hạt tình
để tôi trồng một cây xanh trước nhà
Cây tình, cây của người ta
Cây tôi mãi mãi vẫn là cây si
Ví dầu
Ví dầu em ở hay đi
cũng xin để lại chút gì với nhau
một mai nước chảy qua cầu
ta còn cái thuở ban đầu chớm yêu
Cây si
một liều ba bảy cũng liều
lỡ yêu em, vẫn cứ yêu một đời
gió đưa cây cải về trời
cây si ở lại ru đời cây si
Vết mini xưa
mấy mươi năm mất dáng hình
vết xe phố cũ còn in lối nầy
vòng lăn buổi ấy, lăn hoài
tình em lăn mãi theo ngày tháng tôi
Nước mắt
não nùng mấy nhánh sông trôi
hay em mắt ướt giữa đời quạnh hiu
Chiều lên, chiều ngẩn ngơ chiều
Tôi ngơ ngẩn nhặt cánh diều ướt mưa
Thu rơi
Hình như có dáng thu xưa
Rơi trên lá cỏ những mùa thu tôi
Em đi, mùa cũ đi rồi
Hay còn một chút thu rơi chốn nầy?
nhặt từng chiếc lá thu phai
thấy em dáng nhỏ giữa hoài niệm xưa
trần bang thạch
CHUỖI NGỌC
Chợt thấy tình như chuỗi ngọc châu
để anh đếm từng ngày châu ngọc
Hạt chuỗi đầu: em huyền mái tóc
Cho thơ anh suối chảy miên truờng
Có chút gì như chút dễ thương
Chút mộng, chút mơ, chút hờn, chút dỗi
Chỉ một chút của em mà lòng anh bão nổi
Nghe sao thương giọt nắng bên thềm
Nghe ngọt ngào từng hạt mưa đêm
để anh thức làm thơ. Và làm thêm nỗi nhớ
Rồi từng hạt ngọc châu tình yêu tuổi nhỏ
nối dài them xâu chuỗi ân tình
Một đoạn đường dài, vạn nẽo chông chênh
Ta nắm chặt tay vượt ngàn thương khó
Hương lửa ba sinh ngọt ngào từng hơi thở
Hun tình yêu nồng thắm đến bây giờ
Tạ ơn Người Tình-Người Vợ-Người Thơ
Đã hết dạ cùng anh kết tròn xâu chuỗi ngọc
TBT
BỐN MƯƠI NĂM ĐỌNG LẠI NƠI ĐÂY
cho đêm Hội Ngộ PTG & ĐTĐ Hải Ngoại lần đầu 8-2-97 tại Houston, Texas
Đâu có ngờ gặp em đêm nay
Sân cỏ mượt rộn ràng tiếng dế
Mái ngói rêu phong cũng thành tuổi trẻ
Gốc cổ thụ bên nhà bỗng hoá thanh xuân.
Em mượt mà như thuở mười lăm
Thuở nữ sinh trâm cài lược giắt
Tôi cũng thấy mình chàng trai Đệ Nhất
Áo trắng quần xanh rộn rã sân trường.
Có chút gì như chút yêu thương
Còn sót lại từ đây bốn mươi năm trước
Em thuở đó làm sao hiểu được
Em làm sao hiểu được tình yêu.
Nên tôi cứ làm người lẽo đẽo theo sau
Cứ ra vẻ thật thà đứng đắn
Em bước nhỏ chim khuyên liến thoắng
Có bao giờ em rảnh đọc tim tôi.
Nên hồn nhiên em cứ nói cười
Cứ chao lượn tung tăng cánh mỏng
Cứ theo gió theo mây vào những vùng trời cao rộng
Tôi vẫn thật thà nên để lạc đường bay.
Rồi bốn mươi năm đọng lại nơi đây
Tôi muốn đêm nay đêm dài thêm một chút
Để được nghe em nói cười như trước
Để bù trừ tôi đã mất bốn mươi năm.
TRẦN BANG THẠCH
TRƯỜNG XƯA
Người đi từ buổi ấy
Áo trắng dẫu phai rồi
Tình cũ vẫn không vơi
Nghĩa xưa còn đọng lại
Bàn ghế còn dấu xưa
Guốc còn vang cửa lớp
Em còn giấc mộng xưa
Thầy còn nghe tiếng phấn
Ước vọng vẫn bay cao
Trường lớp vẫn ngọt ngào
Dù người đi mỗi ngả
Giữa muôn trùng trăng sao
Đời có lạc mấy vòng
Cũng gặp nhau chốn cũ
Bước thời gian có mau
Cũng còn nghe tiếng gọi
Trường xưa như vết khắc
Giữa thời gian nhiệm mầu
Trần Bang Thạch
THÁNG TƯ, NHỚ SÀI GÒN
Từ cơn bão dữ Tháng Tư
Đau thương mọc giữa âm u Sài gòn
Người ra biển, kẻ lên non,
Người làm chim cuốc mõi mòn xứ xa
Từ quê người, nhớ quê ta
Từ muôn dặm, nhớ xót xa Sài Gòn
Nhớ niềm vui, nhớ nỗi buồn
Nhớ người cô phụ giữa đường phố xưa
Sài Gòn nắng sớm, mưa trưa
Nhớ em dầu dãi nắng mưa Sài Gòn
Nhớ người dạ sắt lòng son:
Cánh hoa nở giữa Sài Gòn đổi tên
Tháng Tư đất ngã, trời nghiêng
Sài Gòn vẫn một cõi riêng Sài Gòn.
TBT
Mẹ Cần Thơ
Dắt díu đàn con về vùng châu thổ
Một chút Hồng Hà, một chút Hương Giang
Một họ Hồng Bàng, mấy câu thơ cổ
Mẹ lên đường với chừng ấy hành trang
Nhớ thật nhiều những bước đi xa
Mẹ đứng dang tay trên hai bờ Bassac
Nối những dòng kinh với Cửu Long Giang bát ngát
Nghe ngọt ngào từng vốc phù sa
Cỏ vút chân trời, muỗi dày như cỏ
Mẹ ngày đêm phạt những đường dao
Chân đất, đầu trần, quần gai, áo bố
Mẹ hiên ngang vững bước đi đầu
Các con của Mẹ biết nâng niu từng viên đất nhỏ
Vừa cấy cày, vừa hát ca dao
Vừa thất tình, vừa ca vọng cổ
Vừa đuổi quân thù, vừa ngắm trăng sao
Ngun ngút đồng xanh Thác Lác, Bà Đầm
Tấp nập ghe xuồng Ngã Bảy, Ngã Năm
Cam ngọt Trường Long, khóm thơm Long Mỹ
Rộn rịp hát đình Bình Thủy, Cái Răng
Mẹ đứng trên cao, Mẹ nhìn xuống thấp
Thương quê mình một dải gấm hoa
Thương đàn con đứa còn, đứa mất
Mẹ nghẹn ngào dấu giọt châu sa.
TBT
Văn tế tưởng niệm Thầy Cô & Đồng Môn:
NHỚ ƠN THẦY CÔ
Dẫu ly xứ, xa trường vẫn nhớ
Nhất tự vi sư, bán tự vi sư
Nơi xứ người thầy trò hội ngộ hôm nay
Xin thắp nén hương rước ân sư về dự
Không thể nào quên những năm tháng cũ
Vẫn nhớ hoài từng kỷ niệm xưa
Sách vở, thầy trò, bằng hữu sớm trưa
Rèn đức hạnh, sôi kinh nấu sử
Thầy truyền dạy từng câu, từng chữ
Trò trao dồi từng chữ, từng câu
Ngày tháng dài, tình nghĩa thêm sâu
Công dưỡng dục cao ngất như trời, bao la như biển
Nhưng thương ôi!
Cõi ta bà người đi, kẻ đến
Trò làm sao níu được chân thầy
Khóc tiễn đưa thầy về chốn am mây
Vui giữa cảnh thần tiên tự tại
Ơn nghĩa người thầy theo trò mãi mãi
Nguyện một đời khắc cốt ghi tâm
Đốt nén hương nầy, cung thỉnh thầy quan lâm
Về với môn sinh vui ngày đoàn tụ
TƯỞNG NHỚ ĐỒNG MÔN
Người xưa đã dạy:
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh
Người đời đi, cứ đi
Dòng đời trôi, cứ trôi
Nhưng than ôi!
Mới thấy đó, bỗng liền mất đó
Cõi nhân sinh sinh diệt mỗi ngày
Người đi rồi mà kỷ niệm vẫn còn đây
Giữa vùng trời núi biếc xanh mây
Người có thấy bạn bè đang về đây hội ngộ
Nhớ Cần Thơ, nhớ bạn bè một thuở
Nhớ một thời áo trắng quần xanh
Tiếng nói cười rộn rã chung quanh
Yêu, khổ, giận hờn, buồn vui…có đủ
Nhớ một hôm…
Có anh giả biệt mái trường đi vào binh lửa
Người yêu càng xa, nỗi chết càng gần
Có anh ngục tù chết giữa rừng xanh
Có chị gởi thân giữa trùng trùng sóng dữ
Ôi nhiều quá những oan khiên lịch sử
Để người thêm xa người, thêm nỗi nhớ khôn nguôi
Hôm nay:
Chúng tôi ngồi đây trong giây phút ngậm ngùi
Đốt nén hương trầm gởi người khuất núi xa xôi
Cầu tất cả ngàn đời bình an nơi vườn vĩnh cữu
Người có linh thiên xin về đây đoàn tụ
Để cùng vui như thuở học trò
TBT
CÓ MỘT CHỖ ĐỂ VỀ
Đường sá của người
Đâu phải của ta
Sao ta cứ miệt mài đi, về năm tháng
Dù đông lạnh căm
Dù hè cháy nắng
Ta ngựa già nối những dặm xa
Gió ở đây cũng là gió của người ta
Đâu phải gió đồng bằng
Đâu phải mưa châu thổ
Nước mặn Đại Tây Dương
Đâu bằng nước ngọt phù sa quạch đỏ
Ta nghe chừng thiếu một hơi quen
Nên mỗi ngày qua
thêm một nỗi buồn riêng
thêm một chút ngậm ngùi cố thổ
ở ở, đi đi ta làm khách trọ
sớm nắng chiều mưa bóng nhỏ bên đường
Để mỗi đêm dài điếm cỏ cầu sương
ta mơ làm người Lý Bạch
đê đầu tư cố hương
thấy hồn mình lượn lờ nơi viễn phố
Thấy mẹ lưng còng
trên sân rêu phủ
mắt lệ nhòa từ buổi con đi
ngày ngóng đêm trông từng cánh chim về
nghe sao nặng tháng ngày đứt ruột
Thấy cha một mình
trên dòng kinh nước đục
đêm ba mươi một chiếc xuồng câu
tiếng độc huyền cầm chảy suốt đêm thâu
(cha muốn gởi gì trong hơi đồng sũng nước?)
Thấy mái chùa cong
thấy ngôi trường buổi trước
ta nhìn ta một thuở rong chơi
ta nhìn em tóc bím, môi cười
trao ánh mắt cho ta
mà con tim giữ lại
Và cứ giữ nghe em
những ngày xưa ấy
Giữ giùm ta một góc trời quê
để hồn ta còn có chỗ trở về
khi đất lạ ta mồ xanh cỏ.
Nguyễn Cát Đông
(Trần Bang Thạch)