top of page
hmpg.jpg
Titlej (1).jpg
NgTTXuan_self_3.jpg

THƠ VĂN

Dã Quỳ Ngô Thị Trường Xuân

Cần Thơ __________________

NTTXuan_Biendong.jpg

Chùm thơ "Mùa trăng khuyết"(35)

ĐỪNG ĐẾN BIỂN CHIỀU NAY...

Đừng đến biển chiều nay em nhé!

Anh sẽ đi. Cũng như mọi lần thôi.

Chỉ có điều chỉ sợ em đơn côi

Khi băng ghế chẳng còn ai ngồi nữa.

Nhưng anh đi. Có gì đâu vội vã!

Như hoa cỏ đến kỳ vàng úa mà thôi.

Như một tất nhiên khi ga cuối đã đến rồi

Thì lữ khách đâu còn nơi đi tiếp.

Anh ra đi cũng chỉ là cho kịp

Về bên kia cho đúng lẽ tử sinh.

Dẫu ngày mai em còn lại một mình

Cũng đừng khóc...Sẽ làm chùng chân bước.

Anh ra đi là một điều định trước

Đâu có bất ngờ, đâu phải ngẫu nhiên.

Đã đến thì đi theo nhịp tuần hoàn

Như chiếc lá cuối mùa thì phải rụng.

Em ở lại đừng đau buồn hơn nữa

Hãy sống hết lòng trong từng phút từng giây.

Và xin em đừng đến biển chiều nay

Đừng nhìn sóng xa bờ... Đi đi mãi.

05/9/2021

Một chiều thật buồn khi tôi đọc được một bài tiễn bạn trên face của Trung-Nam Nguyen .

Bạn Trần Văn Hai là một người cùng thời và đồng môn với tôi ở trường Phan Thanh Giản. Sau này, bạn là PGS - Tiến sĩ Nông học nổi tiếng của miền Tây Nam Bộ. Bạn ấy đã ra đi rồi!

Tôi nhìn những tấm hình của bạn Nam post lên, tôi nhận ra nhiều khuôn mặt quen mà tôi đã gặp và biết cách đây đã hơn bốn mươi năm. Những khuôn mặt thanh tân và trẻ trung của một thời mà giờ chắc đã bạc trắng mái đầu hết rồi. Một cái giật mình thảng thốt khi nghĩ tất cả chúng ta, người của một thời đã ở ngưỡng cửa phải chuẩn bị hành trang để đi. Mà thật ra, chẳng có gì để mà chuẩn bị cả.

Ngẫm cuộc đời đã đến thì đi, đã vui thì buồn, đã gặp thì phải xa. Nhưng lòng không khỏi bùi ngùi cho một cuộc tiễn đưa không thể nói lời từ biệt.

Lòng tôi thật buồn...

NTTX

Ảnh: "Biển động"

NTTXuan_Nhớ những ngày lang thang.png

TỰ DƯNG TUI THẤY...NHỚ TUI QUÁ CHỪNG.

Nếu có một ngày - ngày đầu tiên mọi thứ trở lại bình thường thì các bạn sẽ làm gì? Đi đâu?Gặp gỡ những ai?

Còn tôi, trước tiên, chắc là tôi sẽ đi ra phía dòng sông để xem mặt trời mọc.

Rồi sau đó, tôi sẽ thắng yên cương, một mình một ngựa sắt đi thăm các bạn già. Tôi sẽ ôm những người mình yêu quý. Ôm cả đất, cả trời. Và nói lời yêu thương mà từ lâu rồi ít được tỏ bày.Tôi sẽ yêu cả cành cây ngọn cỏ, yêu từng cơn gió thoảng qua, cơn mưa bất chợt. Tôi sẽ yêu tất cả những gì đang hiện hữu trên đời... Và hơi quá lên một chút, tôi sẽ yêu cả những người không yêu tôi, giận tôi.Trong tâm tưởng, tôi sẽ mong họ hãy thôi ghét tôi - vì chỉ có như vậy, họ mới thật sự bình an.

Tôi hứa sẽ nói ít đi những lời than vãn, tuyệt vọng. Sau cùng thì tôi sẽ nói lời cảm ơn với cuộc đời vì đã cho tôi được sống, được tồn tại và được tiếp tục... lang thang.

Bây giờ, thật sự tôi đã hiểu rằng cuộc đời rất huyền diệu một khi ta được sống. "SỐNG LÀ QUYỀN LỢI, LÀ CƠ HỘI CHỈ CÓ MỘT LẦN" - nên nhận nó hay không là quyền của mỗi người.

Với tôi, không có cuộc đời nào khác ngoài cuộc đời ở CÕI BÂY GIỜ.

NTTX

22/8/2021

Ảnh:

"Nhớ những ngày lang thang"

GIỮA HOÀNG HÔN

Bây giờ thì chúng ta cùng hiểu

Không phải lòng ta chia cắt

Không phải lòng mình chia phôi...

Mà rồi đây,

Thời gian, tuổi già và bệnh tật

Sẽ cách bức chúng ta.

Một mai thức dậy

Đâu còn nghe tiếng chim oanh hót đầu hồi.

Im ắng trong tĩnh mịch.

Đâu còn nữa lả lơi hoa hiên nhà nở rộ.

Tẻ nhạt tận tâm can.

Và một người đau mới dậy

Lửng đửng đi.

Thơ thẩn buồn.

Thở dài trong bóng nắng giữa trưa...

Một chiều khác lại nhận ra

Mây cũng nhạt màu

Lững lờ trôi về cuối nẻo.

Sông cũng dềnh dàng

Mệt mỏi về xuôi.

Bìm bịp kêu từng hồi

Gọi con nước lớn.

Lục bình trôi man mác

Mái chèo thả trôi đi.

Rồi ta sẽ nhận ra nhau

Trong một không gian màu tím

Giữa một hoàng hôn thẫm màu

Khi bóng nắng dần biến mất

Mọi vật đều chậm lại...

Giữa hoàng hôn.

Ngô Thị Trường Xuân

5/7/2021

(đời có còn vui)

_______________

NTTXuan_Ba.JPG

NHỚ BA

Nhớ hoài nhớ mãi ba ơi!

Cảm ơn ba đã một đời vì con

Trèo đèo lội suối chon von

Bôn ba khắp chốn chân mòn gót đau.

Đời con dầu có dãi dầu

Cũng đâu bằng được mây sầu tóc ba.

Con còn nợ một thiết tha

Nửa đêm ngồi khóc. Nhớ ba một đời.

Nửa đêm mưa gió tơi bời

Có người già thức. Một đời nhớ ba.

Ngô Thị Trường Xuân

18/6/2021

Ảnh: Ba tôi - cách nay đã hơn 40 năm

DS 25_NgTTXuan_Khóc Thầy Võ Văn Minh.jpg
NTTXuan_wedding.jpg

40 NĂM...

MỘT CHẶNG ĐƯỜNG NHÌN LẠI

Anh còn nhớ không.!

Bốn mươi năm về trước.

Ta đã cùng nhau về một mái nhà.

Và từ đó có biết bao điều để nhớ

Đã bước qua rồi mọi nỗi buồn vui...

Có những lúc tưởng chừng như gục ngã

Trước nghiệt ngã cuộc đời và số phận đắng cay.

Có những lúc trong tận cùng đau khổ

Mất mát ân tình, mất mát người thân...

Anh đã đỡ em lên, lau khô dòng lệ nóng

Lau mọi ưu phiền để bước tiếp cùng nhau.

Có những lúc thiếu ăn và thiếu mặc

Nghèo khổ tận cùng, khốn khổ cũng tận cùng.

Anh đã như một loài vạc ăn đêm

Tìm mồi để tha về nơi tổ rách...

Anh luôn nhường miếng cơm, chừa muỗng cháo

Cho vợ con mình _ốm yếu, xanh xao.

Rồi đến lúc anh không còn khỏe nữa

Em đã cùng anh thức suốt những đêm dài.

Em lại lau mặt cho anh và cười trong nước mắt

Hẹn gặp lại anh từ phòng phẫu thuật, ngày mai...

Có những đêm dài nơi hành lang bệnh viện

Nhìn những bóng người cứ ẩn hiện quanh đây.

Em đã vái van nếu mất một phần đời

Để anh sống. Em vô cùng mãn nguyện.

Bây giờ...

Bốn mươi năm đã qua đi.

Không nhanh mà cũng không hề chậm

Anh và em vẫn còn ở bên nhau.

Vẫn sớt chia lắm chuyện vui buồn

Và nâng đỡ nhau trong tình già đằm thắm.

Bây giờ...

Cứ mỗi sớm mai thức dậy

Thấy anh tươi cười đọc báo, nghe tin

Em vẫn tưới kiểng, chăm cây bên mái hiên nhà

Và các cháu cười đùa trong sân hẹp

Em thấy đời mình thật là hạnh phúc.

Và hạnh phúc thì thật là đơn giản

Không ở đâu xa, chỉ luẩn quẩn quanh ta.

Bốn mươi năm cùng chung một mái nhà

Bốn mươi năm cùng một chặng đường xa .

Và không biết bây giờ còn bao đổi

Nhưng dẫu một ngày hay hai mươi năm nữa .

Em vẫn tin một điều là mình vẫn vậy thôi

Vẫn ở bên nhau dưới một mái nhà

Để khi bước qua ranh giới cuộc phù trầm,

Em vẫn muốn hồi sinh để chúng mình còn gặp lại...

1/5/1980_1/5/2020

Ảnh: chụp vào ngày 1/5/1980

NTTX_________________________

NTTXuan_giangcau.JPG

Ảnh của tôi sáng nay 10/3/2021

SẼ CHỈ CÒN LÀ KỶ NIỆM

(lòng bỗng dưng buồn)

Này, anh ơi!

Anh giăng câu thả lưới trên sông

Anh có thấy điều gì kỳ lạ sáng nay không?

Một dãy bần gốc to, rễ ngang rễ dọc

Bỗng chốc gục đầu khóc lóc thuở khai hoang.

Anh thả câu con cá nào đớp động

Cá cũng buồn rồi. Thôi, vào lưới cho xong.

Đã giữa trưa rồi, anh vào đâu che nắng

Khi hàng dừa xanh không xõa tóc như mọi ngày.

Rồi chiếc xuồng ba lá của anh

Cũng sẽ chông chênh, chòng chành không nơi đậu

Rồi khi cá đi hết rồi, chỉ còn anh với chiếc xuồng câu ủ rũ

Anh sẽ làm gì với mớ chài mớ lưới rối tung.

Rồi con rạch sẽ phơi mình dầm mưa giải nắng

Trần trụi bốn mùa giữa tiếng còi xe

Và tôi chẳng biết lang thang ở tận chốn nào

Để tìm lại một màu xanh đầy trắc ẩn.

 

10/3/2021

Ngô Thị Trường Xuân

NTTXuan_Suoican.jpg

SUỐI CẠN

Rồi thì suối cũng cạn khô

Từ trong lòng đá lô nhô nỗi buồn.

Suối mà không nước trào tuôn

Thì thành vô dụng như phường vô tâm.

Từ trong một mạch nước ngầm

Xôn xao đồng vọng, thì thầm suối tuôn

Một khi suối đã cạn nguồn

Rừng thu cũng chết, gió buồn cũng thôi.

 

09/3/2021

Ngô Thị Trường Xuân

TẾT RỒI! ANH CÓ VỀ KHÔNG?

Tết rồi! Anh có về không? 

Ba mươi đang đợi, đang trông một người. 
      Cây mai nhà đã hé cười, 
      Chờ anh ăn tết, ngời ngời dáng xuân.

      Sao anh chưa thể một lần! 
      Về thăm nhà cũ, mộ phần ông cha. 
      Kể từ muôn dặm đường xa, 
      Anh không về lại, bạt ngàn bóng chim...

      Anh ơi, có thể nào tìm, 
      Ở đâu hơn ở quê mình, hả anh?
      Về đi anh, dưới mái nhà, 
      Có giàn hoa giấy, có giàn hoa ngâu.

Bây giờ biết anh ở đâu, 
Để em nhắn nhũ vài câu tâm tình. 
Nếu mà được gió đưa tin, 
Thì anh mau bước, nhớ tìm về quê.

Xôn xao, tết đã gần kề 
Thiếu anh, thiếu cả bốn bề yêu thương. 
Nếu mà anh còn vấn vương, 
Thì anh ơi, hãy một phương tìm về!

 

Ngô Thị Trường Xuân 

27/01/2019  

NTTXuan_phoHoiAnngap.jpg
NTTXuan_CTngap.jpg

              Phố cổ Hội An                        Đường phố Cần Thơ

TÔI LẠI LÀM THƠ BUỒN

Không thể khác,

vì có quá nhiều điều bất hạnh,

đang diễn ra.

Tưởng đã cuối mùa mưa,

đất trời yên ổn.

Bỗng cuồng phong bão lũ nổi lên.

Khúc ruột miền Trung lại tang tóc đau thương

Ôi tiếng khóc gào lên trong bão lũ.

Lũ đã cuốn đi người vợ đang chờ sinh nở.

Đứng giữa biển gào, người đàn ông ấy cũng gào lên.

Cho át tiếng sóng cuồng,

cho tan đi bão dữ,

đem vợ con về cho nhà ấm hơi người.

Nhưng trước mặt ông chỉ còn là biển dữ.

Vợ con ông đã đi.

không bao giờ trở lại...

Tôi, ở tận miền Tây,

vẫn nghe tiếng sóng,

tiếng gió hú dài trong đêm lạnh,

tiếng nước dâng, người nháo nhác tìm nhau.

Nỗi bàng hoàng của người dân ruột thịt.

Làm xé lòng đau,

niềm trắc ẩn khôn nguôi.

Và con số mười ba.

Họ có mười ba người,

đã đi vào vùng bão lũ.

Cứu hộ dân ở thủy điện Rào Trăng.

Đến ngày mười ba, họ cũng chưa về.

Tin được loan đi:

"Mười ba người mất tích".

Tôi xin các anh!

Hãy về đi...

Đừng làm rơi thêm nước mắt,

trên khuôn mặt mẹ già đã quá khổ đau.

Xin đừng để những đứa con lớn lên trong ký ức buồn,

những người vợ sống mà luôn vẫn nhớ

Về một ngày...không thể nào quên.

Tôi xin các anh.

Hãy về đi.!

Bão dữ rồi cũng tan

Rồi dân ta lại sống

Lại làm ăn trên mảnh đất miền Trung...

Chỉ cần các anh còn sống.

Trở về.

Xin đừng làm đau thêm nỗi đau mất mát.

Của một miền Trung đang tang tóc, buồn thương...

Ngô Thị Trường Xuân

14/10/2020

(bão lũ vẫn còn)

______________________

NgoTTruongXuan_Muathu.jpg

NƠI MÙA THU KHÔNG ĐI QUA

Mùa thu không về nơi đây

Nên không có lá thu phai rụng vàng

Cỏ cây cũng chẳng úa tàn

Chỉ mang chút gió mơ màng về ngang

Em không ngồi ngóng thu sang

Chỉ là ngồi nhớ thu vàng trong mơ

Nhớ thu, trăng lặn, sao mờ

Chỉ xin chiếc lá ơ hờ ghé chơi...

21/9/2020

Ngô Thị Trường Xuân

(mùa thu không trở lại)

TL_meconinheart.jpg
TL_rose.jpg

TÔI NHỚ MẸ TÔI

Đâu phải chỉ là một ngày tháng bảy

Tôi nhớ mẹ mình gần cả một đời

Mẹ của tôi lam lũ suốt một thời

Tóc chưa bạc đã nhuốm màu sương khói.

Mẹ của tôi đứng đi thường bối rối

Suốt bốn mùa tất bật với chồng con

Chẳng thích ăn ngon, chỉ rau cháo dưa cà

Qua sông vắng vào những ngày sương phủ.

Nỗi nhớ mẹ chẳng bao giờ là đủ

Nên mỗi mùa mưa đến giữa ngày thu

Tôi cứ tặng tôi một đóa hoa hồng

Cài lên ngực để thấy mình còn mẹ...

02/9/2020

(ngày rằm tháng bảy)

Ngô Thị Trường Xuân

____________

THẠCH THẢO HOA

NgoThiTruongXuan_Thachthaohoa.jpg

Vẫn là em đó sao?

Một mùi hương thạch thảo.

Cứ ngỡ rằng em đã chết lâu rồi,

Từ dạo Phạm Duy ngồi ôm thạch thảo,

Lỡ dở cung đàn thành khúc tình ca :

"Ối ngát hương thời gian mùi thạch thảo

Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em".

Vẫn còn đây... Một mùi hương thạch thảo,

"Ta vẫn chờ em" _dù chẳng thất tình.

Sao nỡ "ngắt đi một cụm hoa thạch thảo"

Cho dẫu trong đời "mãi mãi không thấy nhau".

"Từ nay mãi mãi không thấy nhau

Không thấy nhau...".

Người nghệ sĩ cứ đa tình đa cảm,

Yêu rất nhiều mà vẫn cứ cô đơn.

Cứ đi tìm hư ảo một tình yêu,

Nên đến chết vẫn hoài trong cô độc.

Nhưng đã là nghệ sĩ

Thường khóc bướm thương hoa.

Ôm mây gió chiều tà

Dệt thành thơ thành nhạc.

Dâng cho đời một mảnh hồn tơi tả

Đển thác rồi... Cũng chỉ một mình thôi.!

Ngô Thị Trường Xuân

22/7/2020

Ps: Những câu, những dòng trong ngoặc kép là lời của bài nhạc MÙA THU CHẾT, của cố nhạc sĩ PHẠM DUY.

Ảnh: Hoa thạch thảo

_____________________________

BỖNG DƯNG...

Bỗng dưng mất hết bạn bè,
Hết trà hết rượu, hội hè cũng thôi.
Bao cuộc hẹn cũng buông trôi,
Trà đình tửu quán, vắng hoe không người.
Bỗng dưng muốn khóc lại cười,
Vừa cười đã khóc... Ngẫm đời biến thiên.

Chùa chiền là chốn linh thiêng,
Chúng sinh lễ Phật cầu yên mọi bề.
Bỗng dưng vắng vẻ tịch liêu,
Đìu hiu am vắng, chuông chiều vang xa.

Ta đi trong cõi ta bà
Bỗng dưng lại thấy mây là đà trôi.
Cõi trần sao quá đơn côi
Một vì sao lạc. Xa xôi, lạnh lùng...

11/03/2020
(viết cho lòng tĩnh lại)

Dã Quỳ làm thơ

TRƯỜNG CŨ

(thân tặng đồng nghiệp và học trò của tôi ở ngôi trường THCS An Hoà 2 vào những niên khóa 1980 _2007)

Rồi thì tôi cũng về thăm trường cũ,
Không gặp người quen, chẳng bóng học trò.
Mái ngói rêu phong bây giờ thành mái đỏ
Cây cối trong sân trường cũng lạ hơn xưa..

Tôi cứ đi quanh tìm dấu chân ngày cũ,
Một góc sân trường có lá bàng rơi.
Đứng giữa nắng trưa, bỗng thấy mình cay mắt
Nhớ quá ngôi trường thuở nghèo khó, lao đao.

Nhớ những ngày mưa nước ngập sân trường
Nước nhỏ giọt làm văn chương cũng ướt.
Những ngày nắng, mái tôn thành chảo lửa
Vừa đọc "Côn Sơn ca" vừa phải quệt mồ hôi.

Tôi đứng giữa một căn phòng, hình như là lớp cũ
Nhớ lũ học trò nhếch nhác đáng thương
Ngoài dăm câu học được từ Truyện Kiều
Tôi chẳng thể giúp học trò tôi bớt khổ...

Các em lớn lên, đi trăm đường vạn nẻo
Không biết bây giờ có được bình yên...
Đồng nghiệp của tôi kẻ mất người còn
Đã lâu quá cũng ít khi gặp lại...

Tôi về trường giữa một trưa nắng nóng
Chưa đến mùa hè sao vắng vẻ đìu hiu.!
Khắc khoải sầu đưa như ve gọi mùa hè
Giữa hiện tại, tôi thấy mình trong quá khứ.

Tiếng thước gõ lên hồn tôi vạn kiếp
Như một kiếp tằm đến thác cũng nhả tơ.
Mặc cho ai mơ khanh tướng công hầu
Tôi mãi mãi vẫn cứ là người đi gieo chữ.

Tôi đã để lại khối tình tôi ở đó,
Chẳng muốn gửi trao, không thích giải bày.
Bởi cuộc tình nào cũng đơn giản thế thôi
Dẫu mai một vẫn luôn còn trong ký ức...

25/02/2020
(viết cho ngày hôm qua)

NgoTTXuan_rose.jpg

NGÀY TÌNH NHÂN

Với tôi, ngày nào cũng như ngày nào. Hạnh phúc từ trong công việc mà ra. Niềm vui từ cách đối xử hàng ngày mà ra... Phải đợi đến một ngày qui định nào đó để biểu lộ cho "nhân tình" biết mình đang thực hiện nghi thức trong "ngày tình nhân" thì chả có gì vui...
Nhớ, ông cha mình thuở xưa, chả có một ngày nào để "biểu lộ yêu thương" cả. Bởi điều đó đã thể hiện qua từng ngày, từng việc rồi.


Mới sáng ra, bà nhìn ra sân: "À, ông đừng ỷ sức. Cái cây đó nặng lắm, để tui kêu thằng hai nó tiếp". Bữa tối, trên mâm cơm, ông nói: "Sao bữa nay bây hỏng nấu cá. Thịt không vậy? Má bây đâu có thích ăn thịt". Thế đấy, họ chăm sóc nhau từng chút một với tấm lòng yêu vô tư như cỏ cây, hoa lá như khí trời vốn dĩ đã là như vậy. Suốt khoảng thời gian tuổi thơ, tôi không hề thấy hoa hồng xuất hiện trong nhà mình. Nhưng tôi luôn nghe hễ mở miệng ra là ba tôi nói "má mày..." thích cái này, không thích cái kia. Còn má thì cũng vậy, cứ luôn nói "ba mày..." không chịu cái này hoặc chịu cái kia. Như một lời nói lối trước khi vào vọng cổ. Không thể khác được.


Và tình yêu của họ là duy nhất, là suốt đời...


Khi má tôi không qua khỏi bởi một cơn bạo bệnh, ba tôi rơi vào tình trạng hụt hẫng không có hy vọng gì ra nữa. Bắt đầu là những cơn bệnh hành hạ. Là những đêm thức trắng, là những ngày ngồi nhìn mông lung lên trần nhà. Và nỗi đau đớn thật sự vỡ òa khi một ngày tôi đưa thuốc cho ba uống và ba nhìn tôi mà nói: "Không! Ba không muốn uống thuốc. Ba muốn đi theo má con". Ôi, đôi mắt của ba! Và tôi cảm nhận được giọt nước mắt của ba rơi xuống lồng bàn tay tôi nóng hổi. Ngay lúc đó, tôi biết, tôi không thể nào còn có thể giữ được ba tôi. Thuốc chỉ trị được bệnh chớ không trị được tâm bệnh. Mà tôi biết tìm má tôi ở đâu?! Thật, Không có niềm xúc động nào bằng khi nhìn thấy người đàn ông ngồi một mình và khóc lặng lẽ khi nhớ về người bạn tình đã quá xa xôi. Mà cũng từ đó, tôi luôn tỏ ra khoan hoà với người bạn đời của mình hơn. Và tự nhũ: "Dẫu có thế nào cũng không được bỏ nhau".


Và ba tôi đi thật! Ông đi thật thanh thản sau những ngày dài cô đơn vì lẻ bạn. Bệnh hoạn là vậy, mà khi ra đi thì thần thái lại rất tốt tươi. Khi đứng bên ông trong bệnh viện, tôi đã nắm tay ông và nói thầm: "Cầu mong cho ba gặp lại má con". Không biết bây giờ, hai ông bà thế nào. Đó là một bí mật mà tôi không bao giờ muốn tìm hiểu. Trong suy nghĩ của tôi, một tình yêu như vậy thì cho dù họ có tan ra thành tro bụi hay thành mây thành khói, chắc họ cũng tìm ra nhau thôi.


Còn bây giờ, mỗi khi nghĩ về "Ngày Tình Nhân", tôi chỉ mong được tặng cho ba tôi một bông hồng vàng rực rỡ như tình yêu của ông đã dành cho người tình của ông_là má tôi, mà thôi.


Xin chúc mừng "Ngày Tình nhân"!

14/02/2019

NTTX

                                       
               Dã Quì làm thơ
TL_sunflower.jpg
NgoTTXuan_xelam.jpg

TRỞ LẠI PHỐ XƯA CỦA MỘT... CẦN THƠ XƯA.

Chúng tôi về lại phố xưa
Liêu xiêu trong gió ngày xưa hiện về.
Ngỡ ngày cũ là... bây giờ
"Một bầy trẻ nhỏ" ngậm ngùi tiếc thương.

Thương cho một thuở xuân thời
Bỏ quên đâu đó bên bờ tịch liêu.
Tôi tìm tôi giữa một chiều
Chiếc xe lam cũ chở nhiều nắng mưa...

Chúng tôi ngồi giữa ngày xưa
Đưa tay níu giữ... NGÀY XƯA. Đâu còn.!

30/01/2020
(về lại ngày xưa)

VỀ PHỐ CŨ

Lang thang về phố cũ
Ngồi bên dòng sông xưa.
Lặng nhìn hoa đong đưa
Tìm bài thơ dang dở
Thời em còn bỡ ngỡ
Nên xếp vần không xong.

Rồi em đi lấy chồng
Rụng rơi vần thơ cũ...

Giờ em thành người cũ
Gọi người là "cố nhân".
Đường xưa thành phố cổ
Nằm giữa lòng quạnh hiu...

30/01/2020

BA MƯƠI CHÍN NĂM, NHÌN LẠI...


Chợt thấy chúng ta đều đã quá già rồi
Anh không còn thanh tân,
Em không còn xuân sắc...
Nhưng chúng ta đã sống bên nhau gần hết cuộc đời.
Kể từ ngày ta về chung một mái nhà,
Thì chúng ta đã ngủ cùng một giờ,
Thức cùng một lúc ...
Đi đứng có nhau.
Khóc cười cũng giống...
Cười cùng một tiếng cười
Khóc cùng một dòng nước mắt.
Ngọt bùi, cay đắng đều đã đi qua.
Cuộc đời của chúng ta có quá nhiều trắc trở
Khổ đau,
Bất hạnh,
Lỡ vận,
Lỡ thời...
Nếu chúng ta không về chung một mái nhà
Thì hai ta sẽ là hai mảnh vỡ...
Tan nát bởi cuồng phong
Mất hút vào khoảng không
Và chắc không tồn tại...
Anh đã từng nói :
"Chi cần ta tồn tại
Thì mọi việc đều có thể"...
Và chúng ta đã tồn tại...
Để bây giờ, anh và em
Đôi mái đầu đều bạc.
Lại vẫn ngồi bên nhau
Kể chuyện "hàn ôn ấm lạnh"
Để nhắc nhở nhau :đông đã về rồi!
Ta cần thêm áo ấm.
Rồi anh lại ủi an
Những khi em buồn vì cô quạnh
Rằng: con cái,
Chúng đã có một đời sống riêng.
Như ta ngày xưa,
Đã rời nhà để xây cho mình tổ ấm.
Mưa trên trời mưa xuống
Và nước mắt chảy xuôi mà em...
Hơn ba mươi năm nhìn lại
Anh vẫn còn đây
Em vẫn còn đây.
Đủ đầy, viên mãn...
Hạnh phúc giản đơn khi ta nhìn thấy nó.
Và xuân lại về...
Chúng mình lại ngồi bên nhau
Như hồi còn trẻ.
Để cảm nhận rằng thời gian mầu nhiệm
Để lắng nghe thời gian trôi chảy
Nhẹ nhàng lướt qua trong đêm trừ tịch...
Và thời gian sẽ in lại hình hai chúng ta
Luôn ngồi bên nhau
Từ lúc xuân xanh
Cho tới lúc bạc đầu .
Không biết "mãi mãi là bao lâu"
Nhưng em vẫn muốn chúc :
"Hai đứa mình là mãi mãi..."


03/01 /2020

NgoThiTruongXuan_39namnhinlai.jpg
NgoThiTruongXuan_Conhungluc.jpg
Ngothitruongxuan_vungque.jpg

Dã Quỳ làm thơ

 

CÓ NHỮNG LÚC...

Có những lúc ngồi buồn tôi tự hỏi
Mây về đâu và gió sẽ về đâu.
Giữa bốn bề hoang vắng lúc canh thâu
Bay đi mãi biết đâu là bến đỗ...

Tôi có lúc, thấy đời qua rất vội,
Vội vã trở về. Vội vã ra đi.
Như một dòng sông đang độ xuân thì
Tha thiết lắm rồi cũng buồn cô quạnh...

Tôi rất biết, không có gì là mãi mãi,
Như một dòng sông bên lỡ bên bồi.
Như nắng chiều rồi cũng nhạt màu thôi,
Và đêm xuống... Tất cả đều

THƯƠNG QUÁ MỘT VÙNG QUÊ

Miền sông nước quê mình sao đẹp quá,
Một sắc màu vườn tược thật thiết tha
Dẫu đi đâu tôi vẫn nhớ quê nhà
Từng cơn rạch, bờ sông và đồng rẫy.

Tôi vẫn cứ đi tìm hình của bóng
Trong những giấc mơ dài nằm ngủ dưới bờ tre.
Dưới những con mương, con rạch sau hè
Cái đuôi quẫy, cá làm tôi tỉnh thức..

Tôi nhớ lắm những con đường đất nhỏ
Mùa mưa về, làm đau nhói ngón chân
Nhớ lắm dòng sông bên lỡ bên bồi
Nghe tha thiết tiếng chiều về trên bến.

Cũng có lúc tôi tìm về chốn cũ
Lang thang trên đường tìm lại hương xưa
Chi còn mưa và giọt nắng lưa thưa
Đang dội xuống một mái đầu đã bạc.

Tôi đã biết nhành mai không thể nở
Khi xuân tàn, hoa sẽ rụng đầy sân.
Biết làm sao khi thu cũng sẽ tàn
Và đông đến, bếp lửa hồng cũng lạnh...

27/11/2019
(cảm hứng từ một chuyến đi)

NgoThiTruongXuan_giacmongay.jpg
NgoThiTruongXuan_langdangchieu.jpg
NgoThiTruongXuan_NoiLong.jpg

Dã Quỳ làm thơ

 

CÓ NHỮNG GIẤC MƠ NGÀY

Tôi cùng tôi đi giữa cuộc đời
Thăng trầm, mưa nắng, chuyện đầy vơi.
Tay ôm hạnh phúc cùng đau khổ
Khóc cười như một giấc chiêm bao...

Có những lần không ngủ mà mơ
Tôi thấy lang thang chiếc lá sầu
Lỡ quên, đi lạc vào cơn gió
Ngàn đời không biết phải về đâu.

21/11/2019

LÃNG ĐÃNG CHIỀU

Có người ngồi đó làm thơ
Biết sau rồi nữa, còn thơ để làm.!?
Bây giờ ngồi đó trầm ngâm
Ba trăm năm nữa hương trầm còn bay.!?

Nhắn người đang ở quanh đây,
Chỗ ta rồi sẽ trao tay cho người...
Biết ai còn nhớ nụ cười
Của người ngồi đó, có mà như không..

24/11/2019

NỖI LÒNG...


(tặng bạn bè đồng nghiệp của tôi)

Xin lỗi hẹn với người xưa, bến cũ
Thuyền đã sang bờ, đâu còn hẹn ngày mai.
Đã về rồi. Mọi chuyện sẽ phôi phai
Dẫu tiếc nuối cũng đành thôi... Để lại.

Ba mươi năm, chữ nghĩa cũng hao gầy,
Trái tim nóng, nhưng tro tàn, bếp lạnh...

Cũng có lúc thấy lòng sao nhớ quá,
Muốn trở về bến cũ một lần thôi.

Sao ngại ngần, lòng cứ mãi phân vân
Ngày gặp lại, biết người quên hay nhớ!?

Sao cứ mãi băn khoăn hoài không dứt
Đường trở về gần quá... Lại thành xa.

Cũng có lần tôi đã bước chân qua,
Cũng đành phải ngậm ngùi quay trở lại.

Thì tôi biết đã đành là phải vậy,
Không thể nào lại có thể như xưa

Qua sông rồi! Như đi dưới cơn mưa
Lòng cứ lạnh. Không thể nào ấm lại...

Xin tha thứ ! Vì tôi đành lỗi hẹn...

20/11/2019

__________________________

NGÀY EM GHÉ THĂM

Tôi đón em cuối mùa nước lũ
Đêm Miền Tây thơm hương bưởi, hương chanh.
Dâu Hạ Châu cuối mùa vẫn ngọt,
Nhờ mưa nhiều nên vẫn vàng tươi...

Tôi dắt em đi giữa vườn nắng lá,
Ngỡ ngàng nhìn đôi mắt, tưởng ngàn sao.
Em đi cùng tôi qua cầu lắt lẻo,
Để thấy cuộc đời không đơn giản đâu em!

Muốn nói với em những điều đã nghĩ,
Xếp mãi vần vẫn chưa thể thành câu.
Tiếng gà trưa chợt gáy vội bên cầu,
Cành hoa dại cũng cười trong sắc nắng.

Em hỡi em! Có những điều chưa nói
Nhưng tận cùng, em sẽ hiểu lòng tôi.
Tôi đưa em qua hết khúc sông này,
Chào tiễn biệt!
Miền Tây rồi sẽ nhớ.

Đêm Miền Tây, tiếng đàn bầu khắc khoải,
Tiễn em đi rồi...
Sông nước cũng buồn hiu.

28/9/2019
(nhớ ngày em về chơi Cần Thơ) 

NGƯỜI GIÀ NHÌN TRĂNG

 

Người ta cứ luôn hỏi
Có chú Cuội hay không
Và trong cõi mênh mông
Chú làm sao để sống.!?

Và khi lòng trống vắng
Chú có buồn hay không
Có nhã ngọc phun châu
Để dòng thơ ... lai láng!?

Thôi thì dẫu ở đâu
Xin vẫn tin chú Cuội
Có thật và yêu đời
Bàng bạc trong trong cõi trời

Giữa đêm rằm tháng tám.

Xin đừng ai bóp méo
Về chuyện có hay không.
Cứ để trẻ chờ mong
Một đêm rằm tháng tám
Có chú Cuội về thăm...

Giữa trời đất mênh mông
Để trẻ được nhìn trăng
Có in hình chú Cuội
Bàng bạc giữa trời không...

14/9/2

NHỮNG CON THUYỀN GIẤY ĐÃ ĐI VỀ ĐÂU?

Những con thuyền giấy đã về đâu,
Đã đỗ bến chưa? Ở chốn nào? 
Tuổi thơ tôi gửi vào trong đó 
Những chiều nắng lửa dội bờ sông...

Thuở đó tôi thường hay xếp thuyền 
Gửi vào thuyền nhỏ những yêu thương 
Mộng mơ và cả đời thơ trẻ 
Thả xuống dòng sông rồi nhớ mong.

Dại dột chờ trông những chiếc thuyền 
Trở về bến cũ một ngày vui. 
Hay đâu thuyền giấy mong manh lắm, 
Giữa chốn trùng khơi đã chết chìm...

Thuyền giấy đi rồi, tôi vẫn mơ, 
Đêm đêm trên bến nước sông đầy. 
Lắng tai nghe gió luồn qua cửa, 
Cứ tưởng thuyền kia trở lại thăm.

05/7/2018 
Dã Quỳ

Ngothitruongxuan_thuyengiay.jpg

TIỄN BẠN

                                  Viếng bạn thời nữ sinh trung học Đoàn Thị Điểm _Hà Thị                                     Ngọc Anh, một tiểu thư của thời áo trắng, vào một chiều                                       khi cơn mưa vừa dứt. 
 

                                 Nhìn bảng cáo phó, tôi chợt giật mình. Bạn ấy năm nay                                         mới 66 tuổi. Cùng tuổi với chúng tôi. Có trẻ quá không ở                                       cái thời mà các bác sĩ trên thế giới đã khẳng định :"Người                                     ta bây giờ sống tới trăm tuổi. Nếu không thì là lỗi của                                           mình". Đó là khi ta không bệnh hoạn gì. Còn Ngọc Anh, bạn                                   ấy đã sống chung với bệnh đã mười hai năm trời đằng đẵng . Thế đã là người dũng cảm đáng kính lắm rồi. 
Mẹ bạn, người gốc Hội An, là một người vừa là mẹ, vừa là bạn với con. Năm nay, bà đã được tám mươi bảy. Ngần ấy năm trời, bà luôn đồng hành cùng con gái . Chỉ chịu buông tay khi con đã... buông tay. Nhìn đôi mắt ráo hoảnh của bà, tôi biết bà đã cạn khô dòng nước mắt. Nước mắt bây giờ chỉ chảy ngược vào trong. 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nàng, lúc sinh thời là một bà chủ của shop hoa vải nổi tiếng ở Cần Thơ, nên khi về với Chúa, chung quanh nàng toàn là hoa. Hoa tràn ngập cả một căn phòng. 
Và nàng đang ngủ... Giữa một vùng đầy hương hoa ngào ngạt của cuộc đời còn quen thuộc quá, mới hôm qua... Đúng là sống thì còn hẹn hò, nhưng chết thì không hẹn cùng ai . Đi là phải đi _đúng thời điểm, đúng lúc ... Thế thôi! 
Vĩnh biệt NGỌC ANH! 💗 HÃY YÊN BÌNH VỀ BÊN CHÚA VĨNH HẰNG.

04/6/2019

NgothitruongXuan_HathiNgocAnh_portrait.j
NgothitruongXuan_NgocAnh.jpg
NgoThitruongXuan_NgoAnh_1.jpg
TL_1lightingcandle_.gif

BÊN KIA SÔNG

 

 

 

 

 

Chiều nay, trở lại dòng sông cũ, 
Nhớ quá, bờ kia với mái nhà. 
Vườn mát, cây xanh, con đò nhỏ 
Đưa đón, đi về. Em với tôi...

Hai đứa lớn lên, hai bờ ngăn cách, 
Tôi ở bên này, em ở bên kia. 
Sáng nắng chiều mưa, bộn bề hai lối, 
Mình đã ngậm ngùi, chia biệt nơi đây...

Bờ bãi nương xanh, cồn dâu hoá biển, 
Mờ mịt chân trời, khuất nẻo quê xa. 
Mấy chục năm rồi đánh mất tình ta, 
Như đánh mất một mảnh đời đơn lẻ...

Chiều nay, về lại dòng sông, 
Tiếng ai trên bến mênh mang gọi đò. 
Ngẩn ngơ nghe lại câu hò, 
Người xưa khuất bóng, đôi bờ nhớ thương.

22/6/2019 
(Nhớ một dòng sông)

 

TRƯA, RA BẾN NINH KIỀU

 

 

 

 

 

Trưa nay ra Bến Ninh Kiều 
Một vùng sông nước, yêu kiều cỏ cây. 
Cầm Thi Giang, nước sông đầy, 
Có chàng tài tử chơi đàn giữa trưa.

Mơ màng như thuở xa xưa, 
Cha ông mở cõi, còn lưa thưa nhà. 
Xóm Chài trong giọt nắng ngà, 
Nghiêng mình soi bóng, mây là đà bay.

Con đò ngang vẫn còn đây, 
Giữ hình, giữ bóng, giữ mây, giữ trời. 
Nhưng làm sao giữ nụ cười, 
Một ngày năm cũ cùng người sang sông.!?

19/6/2019 
Hình chụp trưa nay

Ngothitruongxuan_benkiasong.jpg
NgothitruongXuan_trenbenNK.jpg

 

BẾN NƯỚC

 

                                  Nhớ gì như nhớ chị tôi, 
                                  Ngồi sông giặt áo để trôi tuổi đời. 
                                  Chị tôi son trẻ một thời, 
                                  Không sang sông cũng ngậm ngùi tuổi xuân...

                                 

                                  Nhớ anh tôi, cũng đã từng, 
                                  Một thời trai trẻ bềnh bồng nước sông. 
                                  Chiến tranh loạn lạc, cháy đồng, 
                                  Anh tôi đã đứng giữa dòng biệt ly...

 

                                  Tôi giờ trở lại bến xưa, 
                                  Thấy sông còn đó, thấy thuyền còn đây. 
                                  Thấy anh, thấy chị bên này, 
                                  Ngủ yên dưới cỏ, mộ dày đất quê.

 

                                  Ước gì tôi được ngủ mê, 
                                  Để còn gặp lại... Dẫu lê thê buồn.!

24 /5/2
Hình chụp ở rạch Cái Sơn, Cần Thơ (hôm qua)

BẾN NƯỚC (2)

Cần Thơ sông nước hữu tình 
Bờ sông, bến nước có mình có ta. 
Cần Thơ, một cõi thiết tha, 
Ở trong tim mỗi người xa quê nhà.

Chiều nghiêng gác mái bóng tà, 
Lòng quê lại nhớ mái nhà, bến sông. 
Nhớ lu nước đựng nước trong, 
Đêm qua mới gánh, lóng phèn tới khuya.

Nhớ con cá lội trong đìa, 
Nhớ mùa mưa đến, đầm đìa mái hiên. 
Nhớ mùa nước lũ liên miên, 
Cá về nhảy trắng cả miền sông quê.

Tôi giờ nhớ cảnh muốn về,
Mà sao vẫn thấy bộn bề tình xa. 
Tôi giờ lạ cảnh, lạ nhà 
Sợ làm khách lạ giữa lòng quê xưa...

26/5/2019

Ảnh chụp ở rạch Cái Sơn _Cần Thơ

NgoThiTruongXuan_bennuoc.jpg
Ngothitruongxuan_bennuoc_2.jpg

 

 

                      MƯA

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

MƯA VỀ

Mưa về, tôi nhớ mẹ tôi, 
Lao đao phận bạc, thuyền trôi giữa dòng. 
Lênh đênh đi vớt rau đồng, 
Giữa mênh mông nước, giữa phong ba đời. 
Giữa dòng nước bạc mù khơi, 
Giữa mưa tầm tã, giữa trời quạnh hiu. 
Để mâm cơm ướt buổi chiều, 
Mẹ tôi lầm lũi hong nhiều sợi thương... 


(28/4/2019)

(Nhớ những cơn mưa chiều thuở ấy)

 

TRẬN MƯA ĐÊM

Nửa đêm, mưa về bên ngoài cửa sổ 
Tí tách giọt sầu, rả rích, tỉ tê. 
Những trận gió đi qua còn để lại, 
Va đập vào hồn những nhát cuồng phong.

Những trận mưa đêm thường làm khó ngủ, 
Bỗng chốc nhớ về những chuyện đã qua. 
Tia chớp vạch những đường không rõ nét 
Như một đời đã dày vết hằn roi...

10/5/2019

NgoThiTruongXuan_ghe.jpg
bottom of page